Trở lại chỗ ngồi, trong lòng Nguyễn Kinh Hải vẫn không kìm được mà nghĩ ngợi về những lời vừa nghe được.
Đời trước, đúng vào thời điểm này, ông đang bận rộn xoay xở chuyện thế chấp vay vốn, bận đến mức gần như chẳng có thời gian về nhà, càng khỏi nói đến việc cùng vợ con đi nghỉ dưỡng ở sơn trang.
Vì thế, tự nhiên cũng không có khả năng ở chỗ này mà tình cờ nghe được con trai Đổng cục trưởng Ủy ban Kiến thiết nhắc đến chuyện “hạn chế chiều cao xây dựng”.
Việc bất ngờ chạm mặt Tống Thư Du quả thật khiến Nguyễn Kinh Hải hơi ngoài ý muốn, nhưng ông cũng không nghĩ nhiều. Dù sao, ở đời này ông chưa từng để lộ chút ý định nào muốn tham dự đấu giá “Nam Trạm số 2”, công ty nhà ông cũng chưa từng để rò rỉ chút tin tức gì. Trong mắt người ngoài, ông và mảnh đất “Nam Trạm số 2” kia hoàn toàn không có nửa điểm liên quan!
Nghĩ đến đây, trong đáy mắt Nguyễn Kinh Hải thoáng hiện một tia may mắn.
Xem ra kiếp này, đến cả ông trời cũng đang nghiêng về phía ông! Chỉ đi nghỉ ở một sơn trang thôi, vậy mà còn có thể ngẫu nhiên nghe được tin tức liên quan đến “ lệnh hạn chế chiều cao”.
Như thể ông trời cũng muốn ngăn cản ông dẫm lại vết xe đổ đời trước!
“Ba?” Nguyễn Đường gọi thêm một tiếng.
Đường Mạn vội vã kéo tay chồng, “Anh nghĩ gì mà thẫn thờ vậy, Đường Đường gọi mấy lần rồi kìa.”
Nguyễn Kinh Hải giật mình hoàn hồn, hỏi: “Sao thế?”
“Ba, ba vừa gặp Tống Thư Du đúng không? Anh ấy nhắn hỏi con có muốn lên lầu chỗ trường bắn cung chơi cùng không.” Nguyễn Đường chớp mắt, nhìn ba đầy chờ mong, “Ba mẹ, con có thể đi chơi một lát được không?”
Vừa nghe ba chữ “Tống Thư Du”, Nguyễn Kinh Hải theo bản năng nhíu chặt mày, đang định từ chối thì Đường Mạn đã nhanh miệng hơn anh:
“Đi đi, chơi với bạn bè cũng vui mà. Vừa lúc ba mẹ còn phải chờ làm thuỷ liệu pháp. Tối nếu con đi ăn với các bạn thì nhớ gọi điện báo một tiếng nhé.”
“Dạ vâng, vậy con đi ngay đây!”
Nhìn bóng dáng con gái vui vẻ chạy đi, Nguyễn Kinh Hải lại không khỏi thấy bứt rứt.
Anh ghé sát bên vợ, hạ giọng hỏi nhỏ:
“A Mạn, em có thấy… Đường Đường với Tống Thư Du thân quá không?”
“Bọn nó học cùng nhau bao nhiêu năm rồi, thân một chút cũng bình thường thôi mà.” Đường Mạn liếc chồng, khó hiểu sao tự nhiên anh lại lôi chuyện này ra.
“Không, ý anh là…”
Nguyễn Kinh Hải cố lựa từ, giọng càng nhỏ đi:
“Tuổi này con gái thường thích chơi thân với mấy bạn nữ chứ. Sao Đường Đường lại cứ dính lấy Tống Thư Du thế?”
“Đường Đường cũng có mấy bạn gái thân mà? Với mấy bạn nữ trong lớp nó cũng chơi rất tốt đấy thôi. Anh nói cứ như con bé với cậu nhóc kia… là chuyện gì ghê gớm lắm vậy.”
Đường Mạn phản bác chồng một câu, ngay sau đó bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt mang theo vài phần trêu ghẹo nhìn sang, “Anh có phải đang lo Đường Đường yêu sớm đúng không?”
Nghe đến đây, Nguyễn Kinh Hải dứt khoát gật đầu, ngồi sát bên vợ, tận tình khuyên nhủ:
“Đúng vậy chứ còn gì. Đường Đường với Tống Thư Du thân nhau như thế, lẽ nào hai đứa nó đang yêu sớm? Con mình mới chỉ vừa tốt nghiệp cấp ba, đại học còn chưa nhập học, đã vội yêu đương thì lỡ như bị thằng nhóc kia lừa thì phải làm sao?”
Anh lải nhải nửa ngày, quay sang thì thấy Đường Mạn đang cố nén cười, bàn tay che miệng khẽ run. Nguyễn Kinh Hải bất lực nhíu mày:
“Ai nha, em còn cười được sao? Đường Đường là con gái rượu duy nhất của chúng ta đấy. Nếu xảy ra chuyện gì, chẳng phải cả hai ta sẽ hối hận cả đời à?”
Đường Mạn thu lại ánh mắt trêu chọc, khóe môi vẫn giữ nụ cười dịu dàng:
“Anh cũng vừa nói, Đường Đường là con gái chúng ta. Nó là đứa trẻ thế nào, lẽ nào anh còn không rõ sao?”
“Con bé hiểu chuyện, lại chín chắn. Tống Thư Du cũng là đứa trẻ chúng ta tận mắt nhìn nó lớn lên. Nếu thật sự hai đứa có chút tình cảm, em tin chúng nó cũng sẽ biết chừng mực.”
Nói đến đây, Đường Mạn nghiêng đầu nhìn chồng, khóe môi khẽ cong lên:
“Kỳ thật... khi em quen anh, cũng chẳng hơn tuổi Đường Đường bây giờ là mấy.”
Trong ánh mắt trong trẻo ấy, Nguyễn Kinh Hải nhìn thấy chính mình, mặt bỗng hơi đỏ, hiếm khi lộ ra vẻ thẹn thùng. Một hồi lâu anh mới nghẹn ra câu:
“Cái đó… sao mà giống nhau được chứ?”
“Có gì mà không giống?” Đường Mạn hỏi ngược.
Nguyễn Kinh Hải nghiêm túc đáp:
“Anh là thật sự thích em. Ngay từ lúc theo đuổi, anh đã nghĩ rồi—muốn cưới em, sống với em cả đời.”
Thật ra, anh và Đường Mạn vốn là hai người thuộc về hai thế giới khác nhau.
Đường Mạn là “đứa bé ngoan” trong mắt người lớn, từ nhỏ thành tích xuất sắc, ngoan hiền hiểu chuyện. Việc nổi loạn duy nhất cả đời chắc cũng chỉ là thời đại học, không màng cha mẹ phản đối, kiên quyết quen một cậu trai xa lạ đến từ nơi khác—Nguyễn Kinh Hải.
Còn anh, trong mắt các bậc trưởng bối lại là điển hình “cứng đầu phản nghịch” học hết cấp ba thì không muốn học nữa, chẳng chịu nghe cha sắp xếp cho công việc ổn định, lại đi buôn bán đủ thứ. Khi quen Đường Mạn, anh vừa mới tích góp được chút vốn liếng nhỏ.
Hồi đó, có lần anh nhập được một lô đồ điện từ phương Nam, chuẩn bị bán cho cửa hàng. Nghe nói người phụ trách cửa hàng mê nhạc hội, anh liền mua hai vé mời đi cùng. Trời biết, bản thân anh nghe chẳng hiểu, cả buổi nhạc suýt nữa ngủ gật… cho đến khi ánh đèn sân khấu rọi xuống, hiện ra một thiếu nữ xinh đẹp.
Ngay giây phút ấy, anh đã nghĩ: cô gái kia thật đẹp, còn đẹp hơn cả minh tinh trên poster, lại có khí chất thanh tao không ai sánh bằng.
“Thật ra… lúc anh theo đuổi em, ba mẹ em cũng lo lắm. Dù sao nhà anh không ở thành phố B, bọn họ muốn hỏi thăm cũng chẳng biết tìm ai.”
Lời của Đường Mạn kéo Nguyễn Kinh Hải về hiện tại, cắt ngang dòng hồi ức.
Đặt hai người cạnh nhau, lại so với Tống Thư Du, bỗng dưng thấy thằng bé ấy quá ổn!
Ít ra nhà họ với nhà Tống đã quen biết nhiều năm, coi như hiểu rõ gốc rễ.
Nghĩ tới đây, bờ vai Nguyễn Kinh Hải bất giác nặng xuống, trong lòng âm thầm than thở:
Muốn ngăn Đường Đường với Tống Thư Du… e rằng khó hơn mình tưởng nhiều.
——
Trong khi ấy, ở lầu hai sân bắn tên, Nguyễn Đường đã gặp được Tống Thư Du và bạn bè.
Đổng Tử Hiên vốn không học cùng trường cấp ba với hai người, nhưng vì chơi bóng rổ với Tống Thư Du, đôi lần gặp Nguyễn Đường nên cũng quen biết.
Nguyễn Đường chào hỏi rồi theo huấn luyện viên đi chọn cung.
Khi cô vừa rời đi, Đổng Tử Hiên liền quay sang Tống Thư Du, chớp mắt mấy cái:
“Người vừa nãy, là ba của Nguyễn Đường đúng không?”
“Ừ.” Tống Thư Du gật đầu.
Đổng Tử Hiên lập tức hiểu ra, vỗ vai cậu bạn:
“À há! Thảo nào khi nãy em bắt anh phối hợp nói mấy câu kia. Hóa ra là sợ ba bạn gái nhỏ lo vụ dự án ‘Nam trạm 2’ à?”
Tống Thư Du cười nhạt:
“Nghe nói bên nhân sự có ý định giao hạng mục đó cho chú Nguyễn. Chuyện này em không tiện nói thẳng, cũng chẳng muốn để Nguyễn Đường phải truyền đạt, nên đành nhờ Đổng ca phối hợp một vở diễn thôi.”
Chẳng mấy chốc, Nguyễn Đường chọn xong cung quay lại. Ba người ở sân bắn tên chơi hơn một tiếng, rồi xuống lầu đánh bowling. Khi trời đã sẩm tối, họ rủ nhau tới nhà hàng buffet nướng trong khu nghỉ dưỡng.
Tống Thư Du vốn biết khẩu vị Nguyễn Đường, nên vừa cầm menu đã gọi ngay:
“Tôm hùm Na Uy, tôm mẫu đơn, cá ngừ đại dương, nhím biển…”
Món sashimi được trình bày đẹp mắt nhanh chóng được bưng lên.
Tống Thư Du thoăn thoắt lột vỏ tôm hùm, đặt vào đĩa Nguyễn Đường.
Đổng Tử Hiên nhìn cảnh đó, cố tình nháy mắt trêu cả hai, khiến Nguyễn Đường đỏ mặt, khẽ nói với Tống Thư Du:
“Đừng bóc nữa…”
“Không sao, em ăn đi. Anh thích bóc.” Tống Thư Du đáp tỉnh bơ, còn trực tiếp gắp con tôm mới bóc đưa đến tận miệng bạn gái.
Đổng Tử Hiên: …
Độc thân cẩu chịu bạo kích ×1000.
——
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn ba ba: Ta không giống đâu! Ta theo đuổi tức phụ là nghiêm túc!
Tống Thư Du: Me too.