Ngày đó, Tần Dũng nghe được tiếng ồn ào dưới giếng đuổi tới nơi, nhìn thấy chính là cảnh con trai bảo bối của hắn ta mặt mũi bầm dập bị Trịnh Tùy kéo đến hành lang.

Thằng con trai 21 năm qua chưa từng bị ai đánh không ngừng khóc lóc gọi ba, cả người bị đánh đến thảm không nỡ nhìn.

Tan học xong, đại bộ phận học sinh đã rời trường, phòng Tần Dũng dưới giếng lại có không ít người tới.

Vị hiệu trưởng đã có tuổi nhìn Tần Tiểu Kiệt đang nằm trên giường r*n rỉ khóc lóc, rồi lại nhìn Hà Tiểu Nguyên đang lảo đảo được Hướng An đỡ không dám nói lời nào, cuối cùng mới đau đầu nhìn về phía Trịnh Tùy: “Thầy Trịnh à, cậu là thầy giáo, dù có thấy việc nghĩa hăng hái làm, kịp thời ngăn cản thì tốt rồi, nhưng cũng không nên... đánh người ta ra nông nỗi này chứ.”

Trịnh Tùy không lên tiếng.

Tần Dũng ngồi ở mép giường bôi thuốc cho con trai, ai u vài tiếng, đau lòng vô cùng: “Đánh tàn nhẫn như vậy, cũng không biết có để lại di chứng gì không! Tôi chỉ có một thằng con trai này thôi, ngày thường đến trường chơi cũng không ảnh hưởng đến người khác, bây giờ bị đánh thì thôi, còn muốn đổ oan nói thằng bé bắt nạt người? Có cái lý đó sao...”

Hướng An, người vị thành niên duy nhất ở đây, giận dữ: “Rõ ràng là hắn ta bắt nạt người trước, động tay trước!”

“Dù sao dưới này không có camera, thế nào cũng là do các cậu nói... Hiệu trưởng, ngài cũng đừng làm khó, tôi biết thầy Trịnh là người ngài mời về, tôi cũng vẫn luôn khách khí với thầy ấy, không hề có bất cứ ân oán gì, tôi cũng không cảm thấy trách nhiệm chính là ở thầy ấy, 

chuyện hôm nay, là do Hà Tiểu Nguyên gây ra, nên muốn ngài cho một lời giải thích! Ít nhất là trước khi cậu ta đến, chưa từng xảy ra loại chuyện này, bây giờ lại đánh con trai tôi còn nói con trai tôi bắt nạt người, tôi không chấp nhận!”

Hướng An trẻ tuổi kinh ngạc đến: “... Ông không nói lý lẽ!”

“Ai là lý, cậu thì có lý sao? Một thằng nhóc con lo học hành đi đừng có xía vào. Hiệu trưởng, người bệnh đang nằm đây, bây giờ xử lý thế nào tôi nghe ngài.”

Vị hiệu trưởng già biểu tình phức tạp né tránh ánh mắt nóng rực kia.

Ông ta đương nhiên biết đứa con trai này của Tần Dũng, bởi vì mẹ mất sớm, Tần Dũng đối với hắn ta vẫn luôn yêu chiều dung túng, dần dần, cũng thành ra hư hỏng, cấp ba vì đánh người bị đuổi học, sau đó liền vẫn luôn ở nhà, ở giữa Tần Dũng tìm việc vài lần cho hắn ta, lần nào đi làm cũng không quá một tháng là bỏ, dần dần liền hoàn toàn mặc kệ.

Về phần Hà Tiểu Nguyên, cái nhân viên mới đến này ông ta cũng không quá hiểu biết, nhưng trong ấn tượng dường như là tính cách tương đối hướng nội rụt rè, không giống người chủ động gây chuyện, huống chi ông ta căn bản không cảm thấy Trịnh Tùy sẽ nói dối.

Nhưng động tay đánh người ta ra nông nỗi này, xác thật là không ổn.

Ông ta suy nghĩ một lát, cuối cùng hắng giọng, đang định nói một câu ‘đánh nhau là sai’, lời còn chưa ra, Hà Tiểu Nguyên vẫn luôn cúi đầu đột nhiên mở miệng nói: “Hiệu trưởng, chuyện này xác thật là do tôi.”

“...”

Hướng An trừng lớn mắt.

Tần Dũng cũng rất bất ngờ, nhưng lại nhanh chóng thẳng lưng, dường như cho rằng Hà Tiểu Nguyên là bị cảnh này dọa, châm chọc nói: “Người đã đánh rồi, cậu cho rằng bây giờ nhận lỗi...”

“Hiệu trưởng, Tiểu Kiệt không phải người của trường,” Lâm Hưu Nguyên ngắt lời hắn ta, “Thầy Trịnh không quen hắn ta, lúc đó Tiểu Kiệt lại say, say rượu làm loạn đánh tôi thì bị thầy Trịnh nhìn thấy, liền tưởng đó là kẻ điên từ bên ngoài vào, ngay từ đầu chỉ ngăn cản thôi, nhưng không ngăn cản được, sợ xảy ra chuyện, ra tay liền khó tránh khỏi mạnh tay, 

bất quá may mắn là tôi đã kịp thời báo với thầy Trịnh đó là con trai của chú Tần, chuyện này mới không làm lớn... Là lỗi của tôi, lần đầu gặp phải chuyện như vậy, lúc đó đã sợ rồi, nếu kịp thời nhắc nhở thầy Trịnh đó là con trai của chú Tần, thì cũng sẽ không đến mức này...”

Trịnh Tùy hơi kinh ngạc nhìn cậu một cái.

Tần Tiểu Kiệt nằm trên giường trừng lớn mắt, mặt tức đến gan heo: “Cậu, cậu vu...”

Hướng An phản ứng rất nhanh, vội vàng phụ họa nói: “Đúng vậy, lúc đó hắn ta còn muốn đánh em nữa!”

Lời này vừa ra, sắc mặt hiệu trưởng hoàn toàn thay đổi.

Đánh học sinh thì không phải chuyện nhỏ rồi.

Tần Dũng tự nhiên cũng ý thức được tình hình không ổn, lập tức đứng lên: “Cậu, cậu đừng có nói bậy! Bây giờ người bị thương là con trai tôi! Cậu không sao à? Làm gì có chuyện đánh người mà ngược lại chính mình lại bị thương như vậy?!”

“Còn không phải vì gặp phải Tiểu Trịnh?!” Hiệu trưởng bỗng chốc đập bàn lạnh lùng nói, “Cậu có biết không, thầy ấy là thầy giáo duy nhất của trường chúng ta luyện qua tán thủ, cũng may mắn thầy ấy đã luyện qua, nếu không bây giờ, nằm trên giường chính là bọn họ! Đến lúc đó cậu gánh nổi trách nhiệm này không?!”

Tần Dũng bị những lời này dọa đến, hắn ta cũng biết nhìn sắc mặt người khác, rõ ràng hành vi bao che cho con ngu ngốc của mình đã dẫm phải lôi, vội vàng giải thích: “Hiệu trưởng tôi không có ý đó, là bọn họ cũng nói quá, Tiểu Kiệt tuy tính tình hơi kém, nhưng cũng sẽ không tùy tiện...”

Hiệu trưởng mặt lạnh: “Thế thì báo cảnh sát?”

Trịnh Tùy vẻ mặt bình tĩnh móc điện thoại ra.

Tần Dũng dường như đối với hai chữ “báo cảnh sát” có một loại cảm giác sợ hãi, hoảng hốt hai giây liền chạy tới ấn tay Trịnh Tùy lại: “Không, không cần thiết làm lớn chuyện như vậy! Haha, tôi biết thầy Trịnh ngài cũng không cố ý, mọi người đều đừng nóng, sau này ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, không phải chuyện gì lớn cả, chúng ta giải quyết riêng là được...”

“Được rồi được rồi,” hiệu trưởng trong lòng đã nắm chắc, bực bội xua tay, “Lát nữa đưa con trai cậu đi bệnh viện kiểm tra, chi phí cá nhân tôi sẽ chi trả. Bất quá bây giờ xem ra, an toàn trong trường học của chúng ta vẫn tồn tại một vài vấn đề. Sau này người nhà gì đó, tôi thấy không có việc gì cũng đừng tùy tiện mang vào trường...”

“Không, không thể để ngài tốn kém,” Tần Dũng vội vàng đi theo sau, “Không có nghiêm trọng như vậy, Tiểu Kiệt nó là có chút không hiểu chuyện, sau này tôi nhất định sẽ quản giáo nó thật tốt...”

“...”


Một màn khôi hài cuối cùng cũng kết thúc, khi Lâm Hưu Nguyên được Hướng An đỡ ra khỏi phòng Tần Dũng, hai phòng khác mọi người đều đang ở hành lang ôm cổ xem náo nhiệt, bảo vệ lão Ngô thấy người đi ra, đảo mắt, lập tức lủi về phòng mình.

Trần Đại Đống và Trần Đại Phú thì ngược lại, thản nhiên đi tới hỏi cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Khi Lâm Hưu Nguyên nói chuyện với họ, Trịnh Tùy trầm mặc cọ qua vai cậu, bước chân không quá vững mà một mình lên lầu.

Cậu sững sờ, nhìn bóng lưng đó, vài giây sau mới lấy lại tinh thần tiếp tục nói chuyện với người ta.

Trần Đại Phú biết được ngọn nguồn liền về phòng, Trần Đại Đống thì tức giận vô cùng, theo vào phòng Lâm Hưu Nguyên nói với cậu về Tần Tiểu Kiệt này, hắn ta nói: “Tôi vẫn luôn không thích thằng nhóc này, không lớn không nhỏ thì thôi, trước kia đến trường chúng ta ỷ vào mình tuổi tác so học sinh cấp ba lớn không ít mà bắt nạt học sinh, 

hai năm trước thậm chí còn lừa một nhân viên tiền, người nhân viên đó sau này còn tìm đến ba hắn ta, cũng không biết Tần Dũng quản giáo thế nào, sau này hắn ta cuối cùng cũng thu liễm một chút... Kết quả hôm nay thấy cậu dễ bắt nạt, bệnh cũ lại tái phát...”

Lâm Hưu Nguyên hỏi: “Người bị hắn ta lừa tiền là nhân viên nào vậy?”

“Là một thằng nhóc cùng tuổi cậu, hai năm trước liền từ chức đi rồi, đừng nói, tính cách người đó cũng rất giống cậu, đặc biệt thật thà, nếu không cũng sẽ không bị một thằng nhóc con bắt nạt.”

Lâm Hưu Nguyên hơi khựng lại, đột nhiên nhìn về phía hắn ta: “... Người nhân viên đó tên là gì? Lúc đó ở tại chỗ nào?”

“Hả? Lâu lắm rồi... Bây giờ tôi cũng không nhớ rõ lắm, hình như tên là Giang Thủy? À, ngay tại phòng này của cậu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play