Sau đó, Lâm Hưu Nguyên thường xuyên đến phòng Trịnh Tùy chơi.

Nói là chơi, kỳ thật chính là mỗi ngày mua chút hoa quả đồ ăn vặt lại chia ra hơn nửa đưa qua.

Bộ mỹ phẩm dưỡng da trước đó, Lâm Hưu Nguyên đưa tiền nhưng đối phương không nhận, cậu cũng ngại không lấy, liền nghĩ bồi đắp ở chỗ khác.

Cũng không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, cậu kiên trì chống nắng dưỡng da một tuần sau thì luôn cảm thấy mình hình như trắng hơn một chút.

Mặc dù hệ thống vẫn luôn dội nước lạnh nói là ảo giác của cậu.

Về nhiệm vụ, tiến triển không được thuận lợi, mấy ngày nay Lâm Hưu Nguyên vẫn luôn lợi dụng công việc để làm quen, hòa đồng với một vài thầy cô, học sinh cùng với các tiểu chủ cửa hàng gần đó, gián tiếp hoặc trực tiếp hỏi qua một vài vấn đề tương tự như trường học mấy năm nay có người xảy ra chuyện hoặc mất tích hay không, cuối cùng nhận được đáp án đều rất nhất quán —— không có.

Mỗi lần những người đó nói chuyện, Lâm Hưu Nguyên còn sẽ cố ý quan sát một chút, nhưng không nhìn ra dấu vết nói dối hoặc che giấu.

Hệ thống sợ cậu nản lòng, còn bồi đắp một đống gà rán tinh thần an ủi cậu.

Lâm Hưu Nguyên chép những lời đó xuống để xem trước khi ngủ, nói là có tác dụng thôi miên tốt.

Cuối cùng cũng đến thứ sáu hôm nay, khóa huấn luyện quân sự của trường học gần như kết thúc, buổi chiều các học sinh đều phải tập trung tại nhà hát để nghe hiệu trưởng nói chuyện.

Trường trung học Lăng Sơn là một trường tư thục, không ít học sinh trong đó là người ở nông thôn quanh vùng, vì đường khá xa, thường là hai tuần sẽ bắt buộc phải về nhà một lần, nhưng những người ở gần hoặc không ngại phiền phức, mỗi tuần cũng có thể về nhà, hiện tại lại là tuần đầu tiên khai giảng, đa số các bạn học đều rất vui vẻ trở về.

Buổi chiều Lâm Hưu Nguyên đem chậu hoa dọn đến các văn phòng xong, công việc một ngày cũng đã kết thúc, cậu nghe thấy tiếng nói chuyện mơ hồ truyền đến từ nhà hát, hừ nhẹ một khúc ca, đi về phía ký túc xá.

Đến cửa lầu thì đụng phải không ít nam sinh.

Là một bộ phận học sinh trốn ra khỏi nhà hát sớm, nóng lòng trở về ký túc xá thu dọn đồ đạc.

Lâm Hưu Nguyên nhìn thấy Hướng An trong đám người, cậu bé ngồi ở cầu thang lầu một nhàm chán chơi điện thoại, biểu tình không nhanh không chậm, hoàn toàn khác với những người còn lại, căn bản không phải quay về vội vàng thu dọn đồ đạc.

Khi Lâm Hưu Nguyên đi ngang qua Hướng An, đối phương theo bản năng ngẩng đầu nhìn cậu một cái, dường như có chút ấn tượng với cậu, bĩu môi, rồi lại nhanh chóng cúi đầu, cả người trông rất áp lực.

Cậu hồi tưởng lại thiết lập cốt truyện ban đầu, e rằng lúc này thân là nhân vật chính Hướng An đã cảm nhận được một vài điểm kỳ lạ về tòa ký túc xá này, nhưng cố tình người khác đều vô tri vô giác, cậu bé vốn dĩ đã có tâm tư mẫn cảm lại có chút phản nghịch chắc chắn càng thêm hoài nghi cuộc sống.

Lâm Hưu Nguyên đi xuống "giếng" vài bước sau, nhịn không được quay đầu lại. Hướng An vẫn ngồi ở đó, động tác đã đổi thành ôm đầu gối, đôi mắt lại nhìn chằm chằm về phía cậu, dường như có tâm sự nặng nề.

Cậu cười vẫy tay với cậu bé, cũng mặc kệ đối phương có nhìn thấy biểu tình của mình hay không liền xoay người đi vào lòng đất tối tăm.

Phòng Tần Dũng mở hé, bên trong đứt quãng truyền đến tiếng cười nói cùng những lời thô tục của một người đàn ông trẻ tuổi.

Lâm Hưu Nguyên đi ngang qua liếc mắt một cái, bên trong là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, quay lưng về phía cậu, nhuộm tóc đỏ, một tay h·út th·uốc một tay gõ bàn phím, dường như đang chơi đấu địa chủ.

Phòng Tần Dũng là gian lớn nhất trong toàn bộ khu "giếng", cũng là nơi duy nhất có máy tính. Nhưng hắn ta ngày thường cũng không dùng, Lâm Hưu Nguyên vẫn luôn cho rằng máy tính đã hỏng rồi.

Tần Dũng vừa lúc rửa xong trái cây trở về, hắn ta cười với Lâm Hưu Nguyên đứng ở cửa, chỉ chỉ bên trong, đè thấp giọng nói: “Là con trai tôi Tiểu Kiệt, thằng bé thường thứ sáu và cuối tuần sẽ đến chỗ tôi chơi... 

Thằng nhóc cao hơn tôi, bình thường chơi bóng rổ các thầy của trường chúng ta đều không thắng được thằng bé.”

Lâm Hưu Nguyên “à” một tiếng.

Tần Dũng thấy cậu đến một câu khen qua loa cũng không có, rất mất hứng mà ho khan vài tiếng rồi bê đĩa trái cây vào nhà.

Lâm Hưu Nguyên cũng trở về phòng mình, cậu có chút mệt, đặt báo thức hai mươi phút chuẩn bị nằm lên giường ngủ một lát.

Ai ngờ chưa đến hai mươi phút, bên ngoài đã có người gõ cửa.

Cậu dụi mắt hỏi là ai.

Lúc đầu không có tiếng, Lâm Hưu Nguyên tưởng lại là con ma nào đó đến dọa mình, đang định phối hợp chui vào chăn ngủ tiếp, quay người lại nghe thấy giọng nói ngập ngừng của một cậu bé ở bên ngoài: “Anh, anh mở cửa một chút.”

Giọng nói có chút quen tai.

Lâm Hưu Nguyên đầy mặt nghi hoặc xuống giường đi qua mở cửa.

Hướng An nhăn nhó mặt nhìn cậu.

Lâm Hưu Nguyên sửng sốt: “Cậu tìm tôi?”

“Ừm, em muốn đợi một lát ở chỗ anh, được không?” 

Cậu bé biểu tình vô cùng xấu hổ, dường như rất bực bội, “Không phải cố ý đến làm phiền anh, cửa ký túc xá của bọn em vừa bị khóa, em quên lấy chìa khóa, bạn cùng phòng cầm đồ đạc đều chạy về nhà hát rồi. Vừa nãy quản túc xá lại đi lên, nói vẫn chưa tan học, không cho chúng em ở lại ký túc xá.”

“Thế... sao cậu không về nhà hát?” Lâm Hưu Nguyên làm ra vẻ người lớn, nói chuyện lại rất không có khí thế, “Học sinh không nên tùy tiện trốn học.”

“Đâu phải học, chỉ là nói mấy cái chuyện vô dụng thôi.”

“Có ích mà.”

Cậu bé dường như tức giận: “Đừng lấy cái kiểu của thầy ra mà quản em! Không cho ở thì thôi.”

Lâm Hưu Nguyên gãi gãi đầu, chuẩn bị đóng cửa, cậu bé không nghĩ tới người mà các bạn học nói là thật thà dễ nói chuyện lại từ chối mình, trừng mắt, lập tức đưa cánh tay vào khe cửa.

Lâm Hưu Nguyên vội vàng dừng động tác đóng cửa: “Cậu làm vậy nguy hiểm lắm...”

“Anh giúp em đi, bây giờ đi ra ngoài sẽ bị các thầy canh ở cửa nhà hát nhìn thấy, em không muốn bị phê bình... Nếu anh không cho em vào, em chỉ có thể trốn vào nhà tắm bên đó của các anh.”

“Hả?” Thanh niên dường như bị học sinh trung học trước mặt dọa sợ, lùi về sau một bước.

Hướng An lập tức đi vào, cậu bé thở phào nhẹ nhõm, lại giúp Lâm Hưu Nguyên đóng cửa lại, trên tay còn cầm hai chai nước ngọt, một chai đặt ở trên bàn: “Cho anh.”

Lâm Hưu Nguyên nhìn một cái: “Cảm ơn, cậu uống đi.”

Hướng An liền không thèm quan tâm đến cậu nữa, mở chai nước ngọt ừng ực uống, đôi mắt lại nhìn khắp nơi đánh giá, bộ dạng vừa tò mò lại vừa cảnh giác lại cố gắng làm mình bình tĩnh khiến người ta bật cười.

Lâm Hưu Nguyên không thèm quan tâm đến thằng nhóc này nữa, lấy ra hai quả táo cuối cùng trong phòng, rửa sạch sẽ cắt thành miếng, đưa qua.

Hướng An vẻ mặt ghét bỏ: “Ghét nhất ăn táo.” Nhưng vẫn ngượng ngùng nói một câu cảm ơn.

Lâm Hưu Nguyên yên lặng lấy lại đĩa tự mình ăn, khi cậu ăn hoa quả, thằng nhóc liền hỏi cậu: “Anh không cảm thấy ở lại nơi này rất kỳ lạ sao? Tầng hầm thì thôi, lại còn là một cái giếng...”

Lâm Hưu Nguyên nói: “Nhưng trường học không có chỗ nào khác, ký túc xá mới một chốc lát cũng không xây xong, dù sao lại không phải ở một mình.”

Hướng An “à” một tiếng, chơi điện thoại không nói nữa.

Ăn xong hoa quả, Lâm Hưu Nguyên liền đi ra ngoài rửa tay và mặt, mặt hôm nay có chút khô, về phòng sau cậu dùng kem dưỡng ẩm vỗ vỗ, cảm giác còn khá tốt.

Cậu chưa từng dùng mỹ phẩm dưỡng da, vì để sử dụng chính xác, còn cố ý học bước đi và thủ pháp trên mạng.

Hướng An xem đến vẻ mặt ngạc nhiên.

Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị người mở ra.

“Ấy, suýt nữa còn tưởng nhìn thấy một cô gái tóc ngắn... Chậc chậc, đây là đang bôi cái gì vậy?”

Mùa hè nóng bức, Lâm Hưu Nguyên trừ lúc đi ra ngoài, ngủ và thay quần áo sẽ khóa cửa, ngày thường chỉ khép hờ, bình thường cho dù có người vào cũng sẽ gõ cửa trước.

Chưa bao giờ xuất hiện tình huống như hiện tại.

Lâm Hưu Nguyên dừng động tác, nhíu mày nhìn về phía người đàn ông tóc đỏ mà cậu căn bản chưa từng thấy mặt.

Là con trai Tần Dũng, Tần Tiểu Kiệt, say khướt, chắc là vừa uống rượu.

Hướng An đối với người này rất không có hảo cảm, xác định không phải thầy giáo và nhân viên của trường học, đứng dậy nói: “Anh là ai vậy? Vào cũng không biết gõ cửa sao?”

Đối phương mặt dày cười: “Tự mình không khóa cửa còn trách tôi? Nếu gõ cửa thì còn có thể nhìn thấy ‘khuê nam’ tinh tế như vậy sao?”

Hướng An bị đối phương mỉa mai đến không chịu được: “Cả đời chưa thấy đàn ông bôi kem dưỡng da à? Không có kiến thức thì thôi lại còn không có tố chất...”

“Người lớn nói chuyện thằng nhóc con đừng xen mồm! Nhìn cậu là thiếu quản giáo...” Tần Tiểu Kiệt mặt tối sầm, thế mà thật sự muốn đi qua động thủ, lại bị Lâm Hưu Nguyên kịp thời ngăn lại, hắn ta lập tức tức giận liếc nhìn cậu một cái, “Cút ngay.”

“Đây là nhà của tôi...” Lâm Hưu Nguyên nắm chặt tay, dường như lấy hết dũng khí mới giơ tay chỉ ra bên ngoài, nói nhỏ, “Cậu đi đi.”

Vừa thấy bộ dạng nhát gan của cậu, Tần Tiểu Kiệt đã lâu không có cơ hội bắt nạt người khác đột nhiên kích động lên, hắn ta cuồng vọng nói: “Liền, không, đi! Nếu không phải ba tôi bảo tôi đến mượn một cây kéo giúp ông ấy đưa lên lầu 5, thì cái nhà nát này tôi nghĩ đến à?”

Lâm Hưu Nguyên lùi về sau “à” một tiếng, đột nhiên cúi đầu đi tìm cây kéo.

Hướng An bị cảnh này tức điên, phẫn nộ buông điện thoại ngăn cản: “Đừng tìm! Hắn ta như vậy mà anh còn cho hắn ta mượn à?!”

Thanh niên cúi thấp mặt mày, lông mi hơi run, như là bị dọa sợ: “Không phải, tôi không quen hắn ta, tôi là cho chú Tần mượn.”

Tần Tiểu Kiệt vốn dĩ nhìn bộ dạng yếu đuối của Lâm Hưu Nguyên còn rất đắc ý, nhưng vừa nghe lời này, lại phát hỏa: “Cây kéo đưa tôi! Bây giờ không phải thay ba tôi mượn, là tôi phải dùng!”

Lâm Hưu Nguyên thấy hắn ta đi tới, hoảng sợ rụt lại, nắm chặt cây kéo nhưng vẫn chưa đưa, còn run rẩy cố gắng vòng qua hắn ta hướng ra ngoài gọi chú Tần, vừa cất tiếng đã bị túm chặt cổ áo đẩy về sau: “Đưa tôi! Kêu cái gì đấy? Muốn đi mách ba tôi à? Tôi thấy cậu là thiếu đòn đấy! Không phải muốn bôi mặt sao, hôm nay tôi sẽ cho cậu cái tiểu hắc cẩu bôi cho tử tế! Không bôi chảy máu đừng nghĩ mà đi...”

Cú đẩy đó, trực tiếp ném Lâm Hưu Nguyên xuống đất.

Hướng An hoảng sợ, lập tức đi đỡ, còn chưa đến gần thì lại bị Tần Tiểu Kiệt đang lảo đảo đi tới đẩy ra.

Lâm Hưu Nguyên lại nhân cơ hội này bò dậy, không rên một tiếng nhào tới.

Trán cậu rắn chắc, cùng cái đầu đỏ chót đó đối chọi, đau đến đối phương kêu lên một tiếng.

Mặc dù cơ thể Lâm Hưu Nguyên không thể so với người say xỉn cao lớn cường tráng trước mặt, nhưng thể lực và sức chịu đựng hình thành từ công việc quanh năm lại không phải Tần Tiểu Kiệt được nuông chiều từ bé có thể so được.

Lâm Hưu Nguyên đè mặt hắn ta xuống đất, run rẩy nói: “Tôi không phải tiểu hắc cẩu!”

Tần Tiểu Kiệt không nghĩ tới sẽ bị cái thằng nhát gan này chế ngự, vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, mắng đủ loại lời tục tĩu, cuối cùng còn cố ý la hét: “Cậu chính là! Con chó con vừa xấu vừa đen!” Sau đó lợi dụng lúc Lâm Hưu Nguyên không chú ý lại xoay người cùng cậu nhào vào nhau đánh đấm.

Hướng An kéo không được Tần Tiểu Kiệt, thấy tình huống không ổn, cuống quýt chạy ra ngoài muốn tìm thầy giáo, vừa lên lầu một, liền nhìn thấy người đàn ông tuấn tú mặc áo sơ mi đen, hơi khập khiễng đi trở về.

“Cậu... Cậu...” Cậu bé bị ánh mắt sắc bén của người đó trấn trụ, nhanh chóng sửa miệng, “Thầy, thầy Trịnh! Có người ở dưới đánh cái chú nhân viên kia!”

...

Kỳ thật khi Hướng An rời đi, Lâm Hưu Nguyên đã nắm vững kỹ thuật làm sao để tránh những đòn tấn công không theo quy tắc của Tần Tiểu Kiệt, cậu bảo hệ thống cho mình xem sơ đồ cơ thể người, sau đó còn rất khéo léo chọc, đấm, bẻ, kéo vào những chỗ đau của hắn ta, nhìn thì như đánh lộn, kỳ thật hoàn toàn không có hại, chờ nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài tiến lại gần, mới mềm nhũn nằm xuống.

Phát hiện mình đã giành lại ưu thế, Tần Tiểu Kiệt hưng phấn không thôi, đang định đánh tiếp, cánh cửa phía sau lại vào lúc này bị mạnh mẽ đá văng.

Hắn ta vừa định quay đầu lại, một bàn tay lớn khớp xương rõ ràng liền hung hăng chế trụ sau gáy hắn ta, lực đạo lớn đến kinh người, gần như muốn bóp nát xương cốt hắn ta.

Tần Tiểu Kiệt không kịp phòng bị, đau đến kêu to, lập tức tỉnh rượu, khóc rên xin tha, nhưng bàn tay kia không những không buông ra, còn theo sau gáy hắn ta ấn xuống vai, vững vàng áp chế sự giãy giụa của hắn ta, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay thon dài ở bả vai hắn ta, dọc theo cánh tay đó đi xuống, đột nhiên bẻ một cái.

Tần Tiểu Kiệt còn chưa kịp phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì, cơn đau thấu xương lan ra, người liền ngã xuống đất.

Trong tầm mắt mơ hồ, hắn ta nhìn thấy "tiểu hắc cẩu" đang nằm liệt trên mặt đất sững sờ vài giây, chớp một đôi mắt căn bản không biết vì sao lại nhanh chóng đỏ lên, bộ dạng bị tùy ý bắt nạt còn cố gắng nhẫn nhịn nhìn về phía sau hắn ta: “Cảm, cảm ơn thầy Trịnh...”

Người đàn ông im lặng, rồi sau đó nói: “Hắn ta đánh cậu chỗ nào?”

Ngữ khí không hề gợn sóng, nhưng lại khiến người ta khiếp sợ.

Tần Tiểu Kiệt liền thấy "tiểu hắc cẩu" hoảng sợ liếc nhìn mình một cái, như là không dám nói, nhưng tay lại như mắc chứng đa động vậy, lát thì sờ sờ trán đỏ lên, lát thì xoa bóp cái đùi run rẩy, lát thì lại xoa xoa bả vai và mông... Cuối cùng trực tiếp nhíu mày, dứt khoát không có xương cốt vậy mà dùng hai tay khó khăn chống đỡ mặt đất.

Tần Tiểu Kiệt: “...”

Mẹ nó, hắn ta hình như bị lừa rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play