Dận Nhưng là người đã quyết thì làm ngay, không chần chừ, không do dự. Trong chuyện cắt xén phần ăn vặt của các huynh đệ, hắn chưa từng nể mặt, cũng chẳng màng đến cái gọi là tình nghĩa hay đạo lý, chỉ cần có lợi thì hắn ra tay. Hắn đoán được tính Dận Tộ chắc chắn sẽ chịu thiệt, mà hiệu quả cũng không tồi, quả nhiên hắn lại kiếm thêm được chút đồ ăn vặt, chỉ tiếc chẳng được bao nhiêu.
Sau vài lần, Dận Chân cũng nhận ra có điều bất thường, bèn chủ động mang phần mình dâng ra:
“Nhị ca, đây là Đức ngạch nương ngấm ngầm cho ta.”
Sang năm sau, chẳng hiểu sao dây thần kinh nào của Dận Chỉ lại động, cảm thấy bản thân đã được nhập Thượng Thư Phòng đọc sách, coi như người lớn rồi, liền thấy gọi Thái tử ca ca nghe có vẻ trẻ con, cực kỳ khó chịu, sống chết muốn đổi sang gọi là nhị ca.
Dận Chân thấy vậy cũng đòi đổi, bảo bản thân cũng đã trưởng thành, muốn gọi nhị ca. Cái dáng vẻ ấy hiển nhiên quên mất chuyện năm xưa, khi Dận Nhưng bắt hắn gọi nhị ca, hắn nhất quyết không chịu, nói Dận Nhưng là Thái tử, cuối cùng mới chịu gọi một tiếng Thái tử ca ca.
Dận Nhưng cũng không tranh cãi, hắn vốn chẳng bận tâm, để mặc bọn đệ gọi thế nào thì gọi.
Khi nhìn thấy túi điểm tâm của Dận Chân, sắc mặt Dận Nhưng hơi phức tạp. Dận Chân vốn là đứa trẻ ngoan, mấy năm nay tình cảm huynh đệ giữa hai người càng thêm gắn bó. Nếu hắn chủ động mang đồ ăn vặt đến dâng, thì ắt là dâng cả phần. Thế nhưng nhìn lượng đồ ăn này, rõ ràng chỉ bằng một nửa phần của Dận Tộ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT