Tin tức truyền vào trong cung, Dận Nhưng sớm đã quen nhìn mấy chuyện này, chẳng còn thấy mới lạ, cũng chẳng lấy làm phiền. Ngược lại, hắn còn cảm thấy hài lòng. Có lẽ vì từ trước hắn đã lặng lẽ sắp xếp một nhóm người ở dân gian chuyên lo việc rỉ tai truyền miệng, thế nên lần này tên hắn chỉ bị nhắc qua loa, tuyệt nhiên không trở thành tâm điểm. Trái lại, hình tượng “Hoàng a mã yêu dân như con, cần chính, sáng suốt” lại càng khắc sâu trong lòng thiên hạ.
Lăng Quang thì chẳng thể bình tĩnh như thế, cau mày nói với Dận Nhưng: “Bọn họ nghĩ sai rồi, ta nào phải thần tiên sứ giả gì đâu. Trong sách đã dạy rõ, chúng ta phải tin vào phép tắc của tạo hóa, mọi sự đều có căn nguyên, trên đời này chẳng có quỷ thần.”
Hắn lại nói: “Đại sư cũng từng bảo, Phật hay Đạo, suy cho cùng cũng chỉ là một niềm tin để gửi gắm. Trong thiên hạ lưu truyền bao nhiêu chuyện thần tiên, Phật thánh, nhưng có ai thực sự từng thấy bọn họ đâu?”
Một vị hoàng đế như Thuận Trị, xuất gia thành hòa thượng, lại dám nói thần Phật không hề tồn tại? Rằng tin Phật cũng chỉ là gửi gắm?
Khóe môi Dận Nhưng giật giật, trong lòng lại thêm cảm thán: Thuận Trị đúng là bậc xuất gia khác thường! Nếu đã hiểu thấu như thế, vậy sao còn chịu buông bỏ ngôi báu để đi cạo đầu vào chùa? Chẳng lẽ chỉ vì Đổng Ngạc phi mất đi mà trong lòng cũng lạnh lẽo? Gọi là gửi gắm ư? Gửi gắm nỗi thương nhớ dành cho Đổng Ngạc phi chăng?
Nếu có thể, Dận Nhưng thật muốn bổ đầu Thuận Trị ra xem trong đó rốt cuộc chứa thứ gì. Tiếc thay, hắn không thể.
Hệ thống réo vang trong đầu: “Ngọa tào! Ký chủ, ngươi thật sự nghiêm túc sao! Thật muốn bổ đầu người ta ra? Ngươi vốn chẳng học y, có bổ ra thì cũng đâu xem hiểu nổi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play