Nghe Quan Thời Cảnh nói, Hà Quyện thấy đôi môi tái nhợt không chút máu của hắn, giọng nói cũng mang theo chút run rẩy. Cậu suy nghĩ một chút, đưa chiếc cốc dùng một lần đựng nước ấm trong tay cho hắn: “Cậu muốn uống chút nước không?”
Đối phương trông có vẻ rất lạnh.
Đợi khi đối phương im lặng nhận lấy cốc nước, Hà Quyện nhớ lại câu hỏi của hắn, liền biết hắn hẳn là đã trở về rồi, chỉ không biết vì lý do gì lại đi ra ngoài: “Tôi mới tỉnh, ngủ không được, dứt khoát xuống giường học bài.”
Đầu óc Quan Thời Cảnh trống rỗng. Nghe Hà Quyện nói, suy nghĩ của hắn mới dần dần hoạt động trở lại. Lúc nãy khi hắn và Phó Nhàn nói chuyện, cửa đóng lại, Hà Quyện tuyệt đối không thể nghe thấy cuộc đối thoại của họ.
Hắn biết mình thể hiện hơi kỳ lạ, vì vậy theo lời Hà Quyện nói là mình lạnh, hắn tiến lại gần uống một ngụm nước. Nước mới đun sôi, dù đã để nguội một lúc nhưng vẫn rất nóng. Quan Thời Cảnh khựng lại một chút, rồi mặt không đổi sắc nuốt xuống. Cảm giác nóng rực từ cổ họng chảy thẳng xuống, mang theo một chút đau đớn. Hắn lơ đãng nghĩ đến chiếc cốc trong tay vừa rồi đã được Hà Quyện cầm, vì thế dòng nước ấm vừa uống vào như thể ngay lập tức chảy thẳng vào tim hắn, nóng bỏng và tưới xuống.
Hà Quyện nhìn Quan Thời Cảnh một cách khó nói nên lời: “Cậu… không thấy nóng à?” Cậu chỉ vừa rót ra vài phút thôi, chưa đến mức có thể uống được ngay.
Lưỡi Quan Thời Cảnh có chút tê dại. Dưới ánh mắt của Hà Quyện, hắn lắc đầu: “Vẫn ổn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play