Nguyên chủ sống nhờ nhà cô, nên trưa thường không về nhà, mà giải quyết bữa trưa ở cổng trường. Lúc này, các quán mì, quán cơm chiên đều chen chúc nhau. Hà Quyện đã lâu không đến một nơi náo nhiệt như vậy để ăn cơm. Hắn nhìn một lúc, xoay người, quyết định đi cắt tóc trước.
Trường trung học của nguyên chủ là trường công lập tốt nhất thành phố A, tiệm cắt tóc đối diện trang trí vô cùng sang trọng, nhìn là biết giá cắt tóc không hề rẻ. Nhưng may mắn nguyên chủ được thừa hưởng di sản của cha mẹ, trong tay có tiền, Hà Quyện cũng lười đi đường vòng tìm một tiệm cắt tóc có giá cả phải chăng hơn.
Đẩy cửa tiệm, mùi dầu gội nồng nặc sộc thẳng vào mặt, Hà Quyện nhăn mày không quen. Lập tức có nhân viên tiếp tân ăn mặc đồng phục, trang điểm tinh xảo tiến tới: "Chào ngài, xin hỏi ngài cắt tóc hay uốn nhuộm ạ?"
Hà Quyện vuốt lọn tóc rũ trước mắt: "Cắt tóc."
"Bên chúng tôi có bốn mức giá cắt tóc, ngài muốn thế nào ạ?"
Hà Quyện không nghĩ ngợi: "Rẻ nhất."
Ba phút sau, Hà Quyện và một nam sinh gầy gò có chút quen mắt đối diện nhau.
Hai người nhìn nhau vài giây, cảm xúc của nam sinh gầy gò đã bình tĩnh lại. Cậu ta thản nhiên chào Hà Quyện: "Đến cắt tóc à?"
Hà Quyện không nhận ra đối phương, nhưng đoán hai người chắc là bạn học, mà quan hệ thì không mấy tốt đẹp: "Ừ, làm phiền."
Ánh mắt nam sinh lướt qua một tia kinh ngạc, sau đó im lặng lấy dụng cụ cắt tóc: "Anh muốn kiểu tóc gì?"
Hà Quyện thờ ơ: "Cậu tùy ý đi, chỉ cần cắt phần này đi là được."
Hà Quyện chỉ vào mái tóc trước trán.
Nam sinh gật đầu, khoác áo choàng lên người Hà Quyện.
Trong lúc nam sinh cắt tóc, Hà Quyện bắt đầu ngẩn người. Tuy thời cấp ba hắn học rất tốt, nhưng đã rời khỏi trường học nhiều năm, rất nhiều thứ đều phải ôn lại. Nếu nguyên chủ là học sinh lớp 11, có lẽ Hà Quyện sẽ cân nhắc chuyển sang ban xã hội, dù sao chuyên ngành hắn muốn học ban xã hội cũng có thể đăng ký.
Nhưng hiện tại đã vào học được một tháng lớp 12, may mà giờ chủ yếu là ôn tập, hắn cũng có thời gian để tổng hợp lại kiến thức lớp 10, lớp 11 từ đầu đến cuối một lần. Quá trình này không khó, hai ngày nữa lập danh sách, đi hiệu sách mua chút sách giáo khoa và đề thi là có thể bắt đầu rồi.
"Xong rồi." Giọng nói lãnh đạm của nam sinh vang lên bên tai Hà Quyện.
Lúc này Hà Quyện mới hoàn hồn. Hắn ngẩng đầu nhìn vào gương, phát hiện tay nghề của bạn học này bất ngờ rất tốt, kiểu tóc rất hợp với yêu cầu của hắn, thoải mái, sảng khoái, cắt xong trông đẹp hẳn lên.
Hà Quyện nhìn lại vào gương một lần nữa, cảm thấy đường nét của nguyên thân có điểm tương tự với hắn. Hắn cười một cái với gương, rồi đi trả tiền.
Khi trả tiền, Hà Quyện vô thức liếc qua tờ hoá đơn, bên dưới có ghi tên thợ cắt tóc: Quan Thời Cảnh.
Chắc là tên của người thợ cắt tóc vừa rồi.
Đi gần đến quán ăn, Hà Quyện chợt nhận ra điều kỳ lạ trong lòng. Hắn nhớ ra rồi, Quan Thời Cảnh không phải tên của nhân vật chính thụ nghèo khổ trong cuốn sách đó sao?
Cậu ta lại đi làm thêm ở tiệm cắt tóc vào buổi trưa ư?
Tay nghề còn không tồi…
Ý nghĩ này nhanh chóng lướt qua trong tâm trí Hà Quyện, rất nhanh cơn đói ập đến, Hà Quyện ném chuyện này ra sau đầu. Hắn không định dây dưa với Phó Nhàn nữa, vậy Quan Thời Cảnh đối với hắn cũng chỉ là bạn học, không cần thiết phải quá bận tâm.
Ăn uống xong đã hơi muộn, khi Hà Quyện vào trường thì tiếng chuông báo hiệu đã vang lên. Hắn không khỏi bước nhanh hơn, đi lên cầu thang, đi qua một hành lang dài. Từ cầu thang đối diện cũng có một bóng người mảnh khảnh đi tới, Hà Quyện nhanh nhẹn né sang một bên, người kia lại dừng bước, quay đầu nhìn Hà Quyện một cái.
Hà Quyện nhận ra cậu ta, là Quan Thời Cảnh.
Hai người ăn ý không chào hỏi nhau, cùng nhau bước nhanh về một hướng. Khi lên đến cầu thang thứ hai, tiếng chuông vào lớp cuối cùng vang lên, cả hai cùng chạy, cuối cùng dừng lại trước cửa lớp học.
Tiết đầu buổi chiều là tiết tiếng Anh. Cô giáo, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sành điệu, vừa đặt sách lên bàn thì thấy Hà Quyện và Quan Thời Cảnh, bèn gật đầu: “Vào đi.”
Hà Quyện khẽ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhận ra tim mình đang đập khá nhanh. Bên tai truyền đến tiếng thở dốc có chút dồn dập, Hà Quyện nhớ ra trong sách có viết, vì mẹ sinh cậu ta ra khi đã khá lớn tuổi, Quan Thời Cảnh lại còn sinh non, nên sức khỏe cậu ta không được tốt. Với tâm lý quan tâm bạn học, khi vào lớp, Hà Quyện liếc mắt chú ý đến Quan Thời Cảnh.
Khi hai người bước vào, Quan Thời Cảnh trông không có gì bất thường, chỉ là hơi thở dốc. Khi đi vào lối đi giữa các bàn học, Quan Thời Cảnh bỗng dưng như không đứng vững, ngã thẳng về phía sau.
Hà Quyện, người luôn chú ý đến Quan Thời Cảnh, giật mình, phản ứng nhanh chóng, cúi người đỡ lấy Quan Thời Cảnh sắp ngã: “Cậu không sao chứ?”
Quan Thời Cảnh vừa rồi chạy quá nhanh, đột ngột dừng lại, trước mắt vẫn tối sầm, cảm giác trời đất đều quay cuồng. Cũng may Hà Quyện luôn đi phía trước hắn, chỗ ngồi của hắn ở phía bên phải Hà Quyện, cách một lối đi. Hắn cố gắng đi theo Hà Quyện, định về chỗ nghỉ một lát, không ngờ lại đột nhiên không chịu nổi. Và cũng không ngờ Hà Quyện lại đỡ lấy hắn ngay lập tức, không để hắn va vào bàn học.
Quan Thời Cảnh từ từ ổn định lại, chóp mũi cảm nhận được một mùi hương trong trẻo, lạnh lẽo, giống như sương sớm mùa đông.
Đối diện với ánh mắt quan tâm của Hà Quyện cùng những bạn học xung quanh tò mò thò đầu qua, Quan Thời Cảnh khẽ nói: “Mình không sao, chỉ là hơi tụt huyết áp.”
Hà Quyện nhớ ra gói kẹo ô mai mà bà chủ quán cơm trưa đưa, hắn lấy gói kẹo màu vàng ra, bóc một viên rồi cho vào miệng Quan Thời Cảnh.
Mùi vị chua ngọt lan tỏa trong miệng, đáy mắt Quan Thời Cảnh bỗng nhiên nở ra nụ cười nhàn nhạt: “Cảm ơn.”
Một giây sau lại gọi tên người nọ: “Cảm ơn cậu, Hà Quyện.”
Người này, thực sự rất khác so với trước đây.
Lúc này, một bạn học chú ý đến kiểu tóc mới của Hà Quyện, nhân lúc lớp học đang ồn ào, cậu ta reo lên: “Ôi chao Hà Quyện, cậu cắt tóc này!”
Vì thế, càng nhiều người quay sang nhìn Hà Quyện đang ngồi. Mọi người chú ý đến vầng trán trắng mịn, sau đó là đôi mắt hoa đào trong trẻo thường bị tóc che khuất, phía dưới sống mũi cao là đôi môi màu hồng nhạt.
Trong lòng mọi người hiện lên một suy nghĩ, Hà Quyện, đẹp thật đấy.
Bỗng nhiên trở thành tâm điểm, Hà Quyện theo bản năng nhíu mày.
Cũng may lúc này, cô giáo tiếng Anh đã kịp thời lên tiếng: "Mấy đứa tụ tập ở đó làm gì?"
Quan Thời Cảnh cũng đã có thể tự mình đứng lên.
Hà Quyện dứt khoát đỡ cậu ta về bàn, chờ mọi người ngồi xuống mới trở về chỗ của mình.
Tiết tiếng Anh tiếp theo, đối với Hà Quyện mà nói cơ bản không có gì khó khăn. Hết một tiết, Hà Quyện lấy ra một quyển sổ bìa đen mới tinh, viết lên trang đầu: Tiếng Anh, đề thi đại học.
Ở thế giới cũ, tiếng Anh của Hà Quyện luôn rất ổn. CET-4-6 đạt điểm cao đối với học sinh trường hắn không phải chuyện quá khó. Sau khi tốt nghiệp, vì từng có ý định ra nước ngoài, Hà Quyện cũng đã thi IELTS. Nhưng sau đó cô ruột nuôi hắn bị ung thư, Hà Quyện đã dùng hết tiền tiết kiệm ở đại học để chữa bệnh cho cô.
Ý định ra nước ngoài cứ thế gác lại, hắn đơn giản đi xin việc ở một tập đoàn công nghệ lớn vào mùa xuân.
Nhưng nền tảng tiếng Anh vẫn còn, không cần ôn tập quá nhiều, chỉ cần mua đề thi đại học để làm quen dạng bài, ôn lại là được.
Nghiêm túc nghe hết một tiết học, sau khi chuông tan học vang lên, Hà Quyện cảm thấy cánh tay mình bị ai đó chọc chọc.
Hà Quyện quay đầu lại, là Quan Thời Cảnh.
Mái tóc mềm mại đen nhánh ngoan ngoãn rũ xuống, thấy Hà Quyện nhìn qua, đôi mắt màu nâu nhạt của Quan Thời Cảnh cong cong, nở một nụ cười cảm kích: “Vừa rồi cảm ơn cậu.”
Hà Quyện thầm nghĩ, nhân vật chính đẹp người tốt bụng này, khi cười lên quả thật vô hại.
Hắn thản nhiên chấp nhận lời cảm ơn của Quan Thời Cảnh, khẽ gật đầu, rồi nghe thấy tiếng cười nhạo vang lên.
Là nam sinh sáng nay đã gây sự với hắn, không biết từ lúc nào đã đi đến gần đó. Áo khoác đồng phục của cậu ta kéo khóa nửa chừng, để lộ chiếc áo phông màu đen bên trong. Nam sinh mang theo những nốt mụn trứng cá mới nổi đi đến lối đi giữa Hà Quyện và Quan Thời Cảnh: “Quan Thời Cảnh, cậu nên tránh xa Hà Quyện ra một chút, người cậu ta mang theo xui xẻo đấy.”
“Nói không chừng chính là bị sự xui xẻo của hắn lây, cho nên mới xui xẻo ngất xỉu đấy.”
Sự ác ý của nam sinh ập thẳng vào mặt, Hà Quyện cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Thiếu niên u ám ban đầu giờ đây trông thật trong trẻo. Đôi mắt hoa đào xinh đẹp dưới hàng mi dày rậm theo cái ngẩng đầu của thiếu niên, thu hút ánh mắt của những bạn học đang lén lút nhìn qua.
Lớp học ồn ào bỗng dưng im lặng trong chớp mắt.
“Sáng nay cậu không đánh răng à?” Rõ ràng Hà Quyện đang ngồi, nhưng khí thế lại không hề thua kém nam sinh đang đứng. Ngược lại, vì hắn quá đẹp, nên nam sinh với gương mặt bóng dầu và đầy mụn trứng cá trông có chút đáng khinh.
Thế giới trong sách không có thời đại sống động như thế giới của Hà Quyện, nơi mà thông tin bùng nổ, ngôn ngữ trên mạng ở khắp mọi nơi. Mặc dù ngôi trường này có nhiều đứa trẻ giàu có, nhưng môi trường sống của chúng lại khá đơn thuần.
Cho nên, câu nói không đầu không cuối của Hà Quyện khiến nam sinh trào phúng sững sờ, cậu ta theo bản năng truy vấn: “Ý cậu là gì?”
Hà Quyện bắt đầu cảm thấy chán nản. Bạo lực ngôn từ ấu trĩ, nông cạn và vô tri. Tự cho rằng ức hiếp người khác có thể nâng cao địa vị của mình, nhưng thực ra ánh mắt người khác chỉ là đang xem kịch mà thôi: “Miệng cậu thối quá, tôi tưởng cậu sáng nay không đánh răng.”