Từ nhỏ đến lớn, tuy rằng đã trải qua không ít chuyện, nhưng Uyển Uyển vẫn luôn được che chở rất tốt. Nỗi buồn khổ dĩ nhiên có, song phần nhiều chỉ là những phiền muộn của tuổi thiếu niên, hiếm khi lưu lại dấu ấn. Bởi thế nên nàng đơn thuần, thiện lương, gần như không có tâm cơ.
Lúc nàng đang lo lắng cho Hoàng hậu Triệu, thì Đồng Hoàn lại mang lòng nghi ngờ. Nàng ta kéo áo Uyển Uyển, thấp giọng nói:
“Triệu lão nương nương này thật lạ, chịu uất ức chẳng quay về tẩm cung, lại chạy đến Kim đình tử làm gì? Khóc lóc cũng phải chọn nơi có phong cảnh đẹp chắc? Hôm nay trong cung nhiều người, điện hạ phải cẩn thận mới được. Theo nô tỳ thấy, chi bằng ta cứ lên điện Càn Thanh, chờ tiệc tàn, ngày mai đến cung Khiết Phụng thăm nàng cũng không muộn.”
Lời này bị thái giám dẫn đường nghe thấy, hắn quay đầu liếc Đồng Hoàn một cái rồi nói:
“Cô cô, thiên hạ nào có đạo lý thấy chết không cứu? Giờ Triệu nương nương đang nghĩ quẩn, nếu để điện hạ đến mai mới tới, vạn nhất đêm nay xảy ra chuyện gì, trong lòng ngài có yên ổn được chăng?”
Rồi hắn lại quay sang công chúa, nở nụ cười lấy lòng:
“Việc này vốn chẳng liên quan đến nô tài, chỉ là có người nhờ cậy mà thôi. Điện hạ từ bi như Bồ Tát, cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp, nếu ngài chịu đi, nô tài xin dẫn đường. Nếu không muốn đi, nô tài cũng chỉ việc quay về bẩm lại mà thôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play