Rời quán ăn lúc ấy, Phan Việt cứ mãi xin lỗi. Người phục vụ kia thật ra là cháu gái anh ta, anh ta còn nói có thể bồi thường cho Mộ Thời Hàn vì đã gây phiền phức. Nghĩ đến tình cảm quen biết nhiều năm, Mộ Thời Hàn cũng không để bụng.
“Em ở tiểu khu Ngự Viên phải không?”
Trời dần tối, đèn đường lần lượt sáng lên, dòng xe cộ trôi như nước. Mộ Thời Hàn hạ cửa kính xe một chút, gió đêm lạnh lẽo lùa vào, thổi tóc anh rối tung. Hôm nay anh không mặc vest, chỉ mặc sơ mi trắng, tay áo xắn đến khuỷu, lộ ra đường cong cánh tay cân xứng. Hai khuy áo trên mở lơi lỏng, xương quai xanh hiện rõ, khiến khí chất tinh anh ban ngày biến mất sạch, thay vào đó là vẻ tùy ý, phóng khoáng.
“Ừ, tôi ở đó.” Đường Tịnh gật đầu, mắt dõi ra ngoài cửa kính, buồn chán nhìn những khe tối nhỏ trên mặt đất mà người thường chẳng bao giờ chú ý.
“Lạ thật, rõ ràng mới quen em không lâu, nhưng anh cứ thấy như đã biết em từ rất nhiều năm trước rồi.” Bao nhiêu ngày nặng nề, bực bội bỗng chốc tan biến, tâm trạng Mộ Thời Hàn nhẹ nhàng đến mức khó tả.
“Thì vốn dĩ anh đã quen tôi nhiều năm rồi mà.” Đường Tịnh thờ ơ đáp, “Sinh nhật 18 tuổi của tôi, anh đã gặp tôi lần đầu tiên.”
“Ừ… nhưng sao anh cứ thấy em bây giờ không giống khi đó.” Mộ Thời Hàn xưa nay nhớ rất rõ mọi chuyện, nhưng lạ thay, trong bữa tiệc đính hôn sáu năm trước, anh rõ ràng ở rất gần Tống Sơ Tịnh, theo lý phải nhớ rõ gương mặt ấy. Thế mà đêm qua khi gặp Đường Tịnh, anh lại thấy hoang mang. Trong trí nhớ, Tống Sơ Tịnh không hề giống cô, nhưng cụ thể thế nào thì anh lại nghĩ mãi không ra, chỉ thấy mơ hồ như mình đã quên mất một điều rất quan trọng.
“Người ta rồi cũng sẽ thay đổi, chưa nghe câu ‘con gái mười tám thay da đổi thịt’ sao?” Đường Tịnh khẽ gõ ngón tay lên cửa kính, rồi ngừng lại.
Mộ Thời Hàn bật cười khẽ: “Đúng thế.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT