Nhìn bóng dáng Dụ Lẫm cưỡi ngựa dần xa, khuất hẳn nơi cuối đường, Phương Ấu Miên mới chậm rãi xoay người, men theo lối nhỏ vòng vèo trở về Ngọc Đường các. Vừa bước vào cửa, cả người nàng như được thả lỏng, nhẹ nhõm hơn nhiều.
Ở trước mặt Dụ Lẫm, lúc nào nàng cũng thấy một luồng áp lực vô hình. Nàng không hiểu vì sao, luôn có cảm giác ánh mắt chàng vẫn dõi theo mình. Nhưng mỗi lần ngẩng đầu muốn bắt gặp, lại chẳng nắm bắt được gì.
Có lẽ chỉ là ảo giác thôi, Dụ Lẫm căn bản đâu có nhìn nàng. Chẳng qua là do dáng vẻ cao ngất, khí thế bất phàm, cùng địa vị không thể xem thường của chàng khiến ai đứng trước mặt cũng tự nhiên sinh ra cảm giác bị áp bách, khó lòng lơ đi sự tồn tại ấy. Dù chàng ít lời, chẳng lải nhải như Thôi thị hay những người khác trong Dụ gia, thì chỉ riêng khí thế đã đủ khiến nàng phải dè chừng từng cử chỉ.
Ở trước mặt chàng, bất cứ việc gì nàng cũng phải cẩn trọng, chỉ sợ sơ suất rơi vào ánh mắt kia.
Văn Ca đứng hầu, bỗng bất bình thốt lên:
“Đại nhân công vụ bận rộn, vừa mới cùng cô nương hợp phòng được một ngày, nay lại rời kinh. Cô nương sao không hỏi ngài bao giờ trở về, để còn chuẩn bị đón tiếp?”
Nàng vốn hy vọng chủ tử sớm ngày cùng Dụ Lẫm thêm phần gắn bó, có hài tử thì sau này mới có chỗ dựa vững chắc. Như thế, chính nàng theo hầu bên cạnh cũng sẽ được nương nhờ, không lo cảnh Thôi thị ép nạp di nương, để chủ tử chịu cảnh lạnh nhạt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play