Dụ Lẫm vốn định hỏi nàng, nhưng ánh mắt vừa hạ xuống đã bắt gặp trên chăn gấm vương lại một vệt đỏ nhàn nhạt.
Trong lòng chàng liền hiểu. Thì ra đêm nay Phương thị không thoải mái, “phản kháng” ban nãy cũng bởi vậy.
Chàng từng nhiều năm chinh chiến, việc này nào có lạ gì. Từ khi còn trẻ, ở nhà, muội muội mỗi tháng cũng có đôi ngày sắc mặt nhợt nhạt. Ban đầu chàng còn tưởng muội sinh bệnh, vội sai người tìm lang trung, nào ngờ bị muội đỏ mặt xua đi, mới biết đó là chuyện thường của nữ tử. Sau này trong quân, binh sĩ bàn tán cũng nghe mãi thành quen.
Dụ Lẫm vốn là người kiềm chế, đối với chuyện nam nữ không hứng thú nhiều. Bao năm giữ mình nơi quân doanh, bên tai từng nghe không ít, nhưng trong lòng chàng chẳng gợn sóng, cho rằng hoan hảo bất quá cũng chỉ là chuyện giải sầu.
Ý nghĩ thoáng trôi, khi hoàn hồn nhìn lại, đã thấy Phương Ấu Miên ôm đống chăn gối ra ngoài. Dáng người nàng nhỏ nhắn, nhưng ôm cả đống cũng không thấy khó nhọc. Áo ngủ tay áo buông rủ, vô tình lộ ra cánh tay trắng như ngó sen. Nàng nửa quỳ trên giường, cẩn thận thay sạch chăn gối. Lưng mảnh mai, mái tóc đen buông xõa, bóng lưng thanh mảnh khiến chàng thoáng ngẩn người.
Trong động tác vuốt phẳng chăn đệm, dáng ngồi khép nép mà lại vô tình lộ ra nét quyến rũ mềm mại. Dụ Lẫm vội dời mắt, khẽ hắng giọng:
“Ngươi nghỉ đi, để ta làm là được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT