Thật lòng mà nói, mối hôn sự này, nếu đem lời khó nghe ra thì chẳng qua cũng chỉ là sự trao đổi lợi ích. Phương gia muốn nhờ hôn nhân mà mở đường làm quan cho đích trưởng ca, mượn uy danh Dụ gia để được thăng tiến.
Còn Dụ gia, nếu nàng đoán không lầm, cưới nàng chính là để tránh điều tiếng. Lúc mới gả vào, Phương Ấu Miên từng không hiểu vì sao lão thái thái lại chọn nàng—chẳng lẽ chỉ vì một tờ hôn thư năm xưa?
Nàng vốn chỉ là thứ nữ của một di nương, thân phận mỏng manh, dù có chút dung mạo cũng chẳng tính là gì. Dụ gia đích trưởng công tử, hiển hách lẫy lừng nơi Doanh Kinh, muốn mỹ nhân thế nào chẳng được? Phương gia lại ở đất Thục xa xôi, biết việc hôn sự này cũng chẳng mấy người. Nếu nói lão thái thái sợ bị chê là thất tín với hôn ước cũ, chẳng phải cũng quá gượng ép ư?
Mãi đến khi gả vào rồi, nghe nhiều chuyện trong Dụ gia, nàng mới dần hiểu: lão thái thái mắt sáng như đuốc, lo rằng nếu kết thân với nhà quyền quý khác, sẽ khiến Thánh thượng kiêng kị, hoàng quyền tất khó dung tha. Vì thế, mới chọn một nàng dâu thân phận đơn bạc như nàng để tránh hiểm họa.
Nghĩ tới đây, nàng chỉ khẽ cười nhạt:
“Huống hồ, phu quân cũng chẳng hề hay biết.”
Đã chẳng mong, thì cũng không thất vọng. Có hay không, với nàng đều giống nhau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT