Buổi chiều, ánh hoàng hôn rải xuống con phố một màu cam ấm áp. Sau giờ tan làm thêm, Lâm An Nhiên đi ngang qua ngõ nhỏ buổi sáng. Ban đầu, cô chỉ định về thẳng nhà, nhưng khi đến gần góc phố, bước chân lại chậm dần rồi dừng hẳn.

Phía trước, tiệm hoa nhỏ ấy vẫn mở cửa. Qua khung kính trong veo, bóng dáng chàng trai áo trắng thấp thoáng, đang cúi đầu gói một bó hoa hồng. Động tác của anh chậm rãi, tỉ mỉ, tựa như trong thế giới của riêng anh, mọi thứ đều không cần vội vã.

An Nhiên ngập ngừng vài giây, rồi gần như theo bản năng, tay cô đẩy nhẹ cánh cửa.
Tiếng chuông gió khẽ reo, mùi hương hoa lập tức ùa đến, dịu ngọt đến mức tim cô run lên một nhịp.

Chàng trai ngẩng đầu.
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt sâu thẳm lại một lần nữa chạm vào cô.

Anh mỉm cười, nụ cười nhẹ nhưng đủ khiến không gian thoáng sáng hơn một chút.
“Chào mừng.” – giọng anh trầm thấp, êm như gió.

An Nhiên chớp mắt, khẽ gật đầu:
“Tôi… chỉ tiện đường ghé qua.”

“Ừ.” Anh không hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ xoay người, đặt bó hoa vừa gói xong lên bàn. Rồi anh rửa sạch đôi tay dính chút bụi phấn hoa, động tác ung dung, như thể đã quen thuộc với sự yên ắng nơi này.

Căn tiệm rất nhỏ, bày đầy hoa tươi: oải hương, baby, hướng dương, thược dược… đủ sắc màu hòa lẫn nhau. Giữa vô vàn sắc hồng, đỏ, vàng, một góc cửa sổ lại nổi bật bởi một bó hoa trắng tinh khôi.

An Nhiên vô thức dừng lại trước bó hoa ấy.
“Đây là…loài gì vậy?” – cô khẽ hỏi.

Chàng trai bước đến, ánh mắt dõi theo cánh hoa trắng. Giây lát, nét cười trên môi anh biến mất.
“Cẩm tú cầu trắng.” – giọng anh nhẹ bẫng, nhưng ẩn chứa chút trầm mặc.

“Đẹp thật…” – cô mỉm cười, nhưng cảm giác được từ giọng nói kia lại khiến lòng cô hơi xao động. Như thể, đằng sau loài hoa ấy có điều gì đó anh chưa từng nói ra.

Anh chỉ im lặng. Một khoảng khắc dài, trong căn tiệm chỉ còn lại tiếng gió lùa qua khe cửa, làm rung nhè nhẹ chiếc chuông gió.

An Nhiên thoáng lúng túng. Cô quay đi, giả vờ chăm chú chọn hoa. Đôi mắt dừng lại trên những bông hướng dương vàng rực rỡ.
“Lấy cho tôi một bó này đi.”

Chàng trai khẽ gật đầu, bắt tay vào gói hoa. Bàn tay anh dài và thon, động tác nhanh nhưng không mất đi sự tỉ mỉ. Giấy gói sột soạt, mùi hương hoa hòa cùng mùi giấy mới, tất cả khiến lòng An Nhiên yên tĩnh lạ thường.

Chẳng hiểu sao, cô lại bật miệng hỏi:
“Anh làm ở đây lâu chưa?”

Anh ngước mắt, khẽ mỉm cười:
“Cũng được một thời gian rồi.”
Dừng một chút, anh nói thêm:
“Tiệm hoa này, tôi mở ra.”

An Nhiên hơi ngạc nhiên,nhìn anh trông cũng tầm 20 tuổi thôi.hông ngờ một chàng trai trẻ như anh lại tự mình mở tiệm. Nhưng cô cũng không hỏi thêm.

Khi nhận bó hoa từ tay anh, ngón tay vô tình chạm nhẹ vào tay anh. Cảm giác mát lạnh thoáng qua, khiến trái tim cô bất giác run rẩy.

“Cảm ơn.” – cô vội lên tiếng, cầm chặt bó hoa để che giấu sự bối rối.

“Không có gì.” – anh nhìn cô, khóe môi nhạt nhòa một nụ cười khó đoán.

Khi An Nhiên quay lưng bước ra cửa, chàng trai bỗng cất giọng:

“Cô tên là gì?”

An Nhiên dừng lại, ngoái đầu, hơi bất ngờ vì câu hỏi. Một thoáng do dự lướt qua, nhưng rồi cô vẫn mỉm cười đáp:
“Lâm An Nhiên.”

Ánh mắt anh khẽ lay động, lặp lại cái tên một cách chậm rãi, như thể muốn ghi nhớ từng chữ:
“An Nhiên…”

Cô hơi nghiêng đầu, cười:
“Còn anh?”

Chàng trai im lặng vài giây, sau đó mới chậm rãi đáp:
“ Thẩm Dư ”

Tên gọi giản đơn, nhưng khi thốt ra từ giọng nói trầm thấp ấy lại khiến lòng cô khẽ run.

Bước ra khỏi tiệm, ánh chiều tà rọi xuống, bóng dáng An Nhiên kéo dài trên mặt đường. Cô ôm bó hướng dương trong tay, lòng dấy lên một cảm giác kỳ lạ — vừa ấm áp, vừa ngập ngừng.

Còn trong tiệm hoa, anh vẫn đứng nơi cửa sổ. Ánh mắt anh dừng lại trên bó hoa cẩm tú cầu trắng kia, trầm mặc rất lâu.

Như thể, sự xuất hiện của cô gái vừa rồi… đã khẽ chạm vào một góc ký ức anh chưa từng muốn nhớ lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play