Buổi sáng đầu hạ, con phố nhỏ ngập trong hương hoa giấy. Từng cánh hoa hồng nhạt rơi xuống nền gạch ướt sương, lặng lẽ trải thành một tấm thảm mỏng dưới chân người qua lại. Quán cà phê đầu ngõ vừa mở cửa, mùi hương rang xay hòa cùng tiếng chuông gió khẽ reo trong làn gió sớm.
Lâm An Nhiên ôm túi vải, bước ra khỏi tiệm sách quen thuộc. Cô vốn thích khoảng thời gian này nhất trong ngày — không khí trong lành, con phố còn thưa người, cả thế giới dường như chậm lại, dịu dàng đến mức làm người ta muốn giữ chặt.
Rẽ vào khúc đường nhỏ, cô bất giác dừng chân.
Trước một tiệm hoa nho nhỏ, có chàng trai đang cúi người sắp xếp chậu cây ven thềm. Áo sơ mi trắng đơn giản, tay áo xắn đến khuỷu để lộ cổ tay thon dài vương chút bụi đất. Anh có dáng người cao gầy, sống lưng thẳng, từng động tác tỉ mỉ và chậm rãi đến mức khiến khung cảnh xung quanh trở nên tĩnh lặng hơn.
Ánh sáng ban mai rơi xuống, làm nổi bật những đường nét thanh tú trên gương mặt anh: sống mũi cao thẳng, cằm gọn gàng, gò má ẩn dưới bóng tóc đen mềm rơi lòa xòa. Đôi mắt anh sâu và tối, như mặt hồ chưa từng gợn sóng, nhưng chỉ cần nhìn một thoáng đã khiến người khác có cảm giác khó nắm bắt.
An Nhiên khẽ sững lại. Trong một thoáng, cô gần như quên mất mình đang làm gì.
Đúng lúc đó, chàng trai ngẩng đầu.
Ánh mắt họ chạm nhau. Nụ cười rất nhẹ khẽ thoáng qua trên môi anh, chỉ đủ để khiến trái tim cô đập lệch một nhịp.
An Nhiên vội quay đi, bước chân lúng túng nhanh hơn. Cô tự nhủ:
— “Chỉ là một người lạ thôi… sao phải để tâm chứ.”
Thế nhưng lòng bàn tay siết chặt quai túi, bàn chân vô thức khựng lại nửa giây, đều đã bán đứng cô.
Phía sau, chàng trai lặng lẽ đứng dậy. Anh phủi sạch bụi đất trên tay, ánh mắt dừng lại nơi bóng lưng cô gái nhỏ nhắn vừa đi khuất ở góc phố. Một làn gió thoảng qua, cuốn theo hương oải hương nhè nhẹ từ cửa tiệm.
Anh quay sang, khẽ vuốt dọc cánh hoa trắng trên bàn gỗ cạnh cửa sổ. Loài hoa này, anh luôn giữ lại, chưa từng bán cho ai.
Nụ cười trên môi chậm rãi tan biến, thay bằng sự trầm lặng khó đoán. Đôi mắt anh tối lại, giống như vừa thoáng qua một ký ức cũ.
“Chỉ là một ánh nhìn thoáng qua thôi…” – anh khẽ thì thầm.
Nhưng tận sâu trong lòng, một ý nghĩ khác lại vang lên — mơ hồ, yếu ớt, song không thể phủ nhận:
— Có lẽ… lần này sẽ khác.