"Tôi thật ngu, thật sự là quá ngu." Lâm Vũ Thất đau khổ nghĩ thầm.
Ngọt văn thì có gì không hay?
Rải đường chút rồi thêm chút ngược thì đã sao?
Vậy mà cô lại run tay, mù mắt đi chọn đọc đúng một quyển "nam tần thăng cấp lưu" kịch bản văn?
Tại sao chứ?!
Lâm Vũ Thất mơ màng tỉnh lại trong lúc đang ngủ, cảm thấy cả người lạnh run. Cô không khỏi đưa tay siết chặt chiếc áo choàng màu huyền sắc đang khoác hờ trên vai.
Thị nữ tên Nguyệt Thanh ngồi bên cạnh ghế trông thấy động tác của cô, liền tinh ý hỏi: “Tôn thượng cảm thấy lạnh sao? Nô tỳ đi lấy áo khoác thêm cho người nhé?”
Lâm Vũ Thất nghe thấy cách xưng hô “Tôn thượng” liền ngẩn người, trong đầu trống rỗng, mờ mịt nhìn Nguyệt Thanh: ...Chị gái à, cô là ai thế?
Cô đưa mắt nhìn quanh, phát hiện bản thân đang ngồi trên một chiếc ghế xa hoa rộng hơn nửa trượng, xung quanh là một cung điện u tối mang sắc đen âm trầm.
Trần điện được chống đỡ bằng những cột trụ đen to lớn, mỗi cột đều được chạm khắc phù điêu phượng hoàng đỏ sậm sống động như thật, trông vô cùng hùng vĩ.
Gió đêm từ cửa điện mở rộng lùa vào, mang theo hơi lạnh thấu xương khiến Lâm Vũ Thất rùng mình, trong lòng càng thêm lạnh giá.
"Đây là đâu? Chẳng lẽ tôi vẫn chưa tỉnh khỏi giấc mơ này?"
Lâm Vũ Thất nghĩ thầm.
Gió đêm khẽ lật những trang giấy xếp trên chiếc bàn dài trước mặt, phát ra tiếng xào xạc. Nguyệt Thanh nhanh tay gom lại đống giấy suýt bị gió cuốn đi, nhưng trên mặt giấy, vài dòng chữ đập vào mắt Lâm Vũ Thất.
"...Tuyết Hoa Lâu phía Bắc thành vừa khai trương đã cướp đi ba phần mười sinh ý của tộc ta, lợi nhuận sụt giảm nghiêm trọng, kính mong Tôn thượng lượng thứ..."
Bên dưới, nét chữ mạnh mẽ ghi rõ:
"Phá hủy toàn bộ cửa hàng đối diện, xem như ngươi lập công chuộc tội."
Ký tên: Lâm Ngọc.
Lâm Ngọc?!
Lâm Vũ Thất nhìn thấy cái tên này, như bị sét đánh giữa trời quang. Cô giật mình đến mức run lên, mất cả một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Cô... dường như đã xuyên vào cuốn sách mình mới đọc cách đây vài ngày, và còn là đại Boss chắc chắn phải chết...
Lâm Vũ Thất nhớ rất rõ, mấy ngày trước thi cử thất bại, tâm trạng cực kỳ tệ, bạn thân liền giới thiệu cho cô một quyển huyền huyễn văn tên là 《Nói Dương Cửu Thiên》 để giải sầu.
Ban đầu cô không thích thể loại hậu cung này chút nào, nhưng bạn thân lại đảm bảo chắc nịch rằng truyện này rất "xanh sạch đẹp", tuyệt đối không có tình tiết lố bịch. Nam chính suốt ngày thăng cấp đánh quái, nghịch tập lật bàn, cực kỳ truyền cảm hứng – vô cùng thích hợp cho người đang chán nản như cô đọc.
Thế là Lâm Vũ Thất dành hai ngày đọc xong quyển truyện. Nam chính đào hoa thì có, nhưng tác giả viết rất tiết chế, tập trung khắc họa quá trình anh ta từ phế vật nghịch tập lên đỉnh cao đại lục. Đọc mà nghiện.
Rồi tỉnh dậy sau một giấc ngủ — cô trở thành Lâm Ngọc.
Lâm Ngọc là ai? Chính là tên Ma Tôn tàn độc trong truyện, giết người như ngóe, cuồng ma máu lạnh, vị này yêu thích nhất là mỹ nhân và cơ duyên của nam chính. Cuối cùng bởi vì chọc tới chính thất trong hậu cung của nam chủ Sở Quân Ly. Mà bị nam chính phế bỏ linh lực, ném vào Vạn Hồn Quật, bị oan hồn xé xác.
Lâm Vũ Thất tóm gọn cả cuộc đời Lâm Ngọc trong ba câu:
Tìm đường chết không hề do dự, tồn tại nhờ mệnh số cứng, treo mạng cực vui.
Nhưng khi chuyện này rơi vào chính mình, thì chẳng vui chút nào cả.
Quá khó tiếp nhận, Lâm Vũ Thất liên tục xác nhận với Nguyệt Thanh:
“Vừa rồi cô gọi tôi là gì?”
Nguyệt Thanh trợn to mắt:
“Tôn thượng mà!”
Gương mặt chân thành của nàng khiến Lâm Vũ Thất chỉ muốn khóc.Đúng lúc đó, từ cửa điện vọng lại tiếng bước chân. Lâm Vũ Thất ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bốn thị vệ Ma tộc, tay cầm đao kiếm, áp giải năm cô gái xinh đẹp đi vào.
Họ bị trói chặt bằng dây tiên, ánh mắt đầy sợ hãi, cơ thể run rẩy.Tiếng khóc nức nở vang lên trong đại điện trống trải. Lâm Vũ Thất nhìn các cô gái, hỏi:
“Các cô là...?”
Nguyệt Thanh cúi đầu đáp:
“Là phu nhân chuẩn bị cho Tôn thượng. Mời người ‘hưởng dụng’.”
Hưởng dụng? Gái đẹp? Mấy từ này đánh úp vào đầu Lâm Vũ Thất, khiến cô nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề.
Trong đó hai chị gái sợ kinh hoảng đến dựa vào nhau làm một đoàn, tựa hồ đã nhìn đến hình ảnh chính mình bị Ma Tôn tùy ý lăng / nhục, tiếng khóc la lớn hơn nữa. Nhưng là có người lâm nguy không sợ, thấy chết không sợ.
Chỉ thấy trong năm người con gái bị bắt, có một người mặc áo trắng, người có khuôn mặt kiêu ngạo đứng dậy. Cứ việc bị trói buộc, trên mặt còn treo nước mắt, nhưng nàng vẫn như cũ thẳng thắn eo lưng, lời lẽ chính đáng mà đối với Lâm Vũ Thất kiều nói:
“Lâm Ngọc! Ngươi cưỡng ép dân nữ, làm loạn vô đạo! Ngươi có tin không? Không quá một ngày, Thiên Chiếu Tông chúng ta nhất định sẽ diệt sạch cái điện ma quái này, một lưới bắt hết một đám các ngươi!”
Lâm Vũ Thất im bặt: Tôi không phải, tôi không có, đừng vu oan cho tôi...
Nhưng nói ra thì ai tin?
Khoan... Cô vừa nghe thấy gì? Một cái tên quen thuộc...
“Cô là đệ tử Thiên Chiếu Tông?”
Cô gái áo trắng ngẩng đầu tự hào:
“Đương nhiên! Ngươi sợ rồi hả?”
Thiên Chiếu Tông, đại phái số một của Nhân giới. Tuy rằng đại lão đông đảo, thế lực khổng lồ, nhưng là bản thân Lâm Vũ Thất là Ma tộc chí tôn, thống lĩnh Ma giới, vẫn là không cần phải sợ hãi.
Chỉ là nam chủ Sở Quân ly sau lại liền bái nhập Thiên Chiếu Tông môn, chính mình bắt tới hắn đồng môn, nói không chừng ngày sau bị coi như nợ cũ nhảy ra tới, ở nam chủ trong mắt, không chuyện ác nào không làm. Lâm Ngọc lại muốn tội thêm nhất đẳng.
Nghĩ đến chính mình kết cục thê thảm tương lai, Lâm Vũ Thất tâm như tro tàn, chỉ nghĩ có thể hay không sửa sai.
Mấy cô gái này tuyệt đối không thể đụng vào, tránh được phiền phức nào hay cái đó.
Cô phẩy tay, mệt mỏi nói: “Đưa họ đi đi.”
Thị vệ làm theo lệnh, kéo năm cô gái ra khỏi điện. Tiếng khóc dần xa, Lâm Vũ Thất trong đầu vẫn như cũ là không hiểu ra sao, nàng lấy tay che mặt, cổ tay chỗ ống tay áo chảy xuống, lộ ra hìnhmạn châu sa đỏ thẫm, tượng trưng cho thân phận Ma Tôn .
Cô thở dài một tiếng, khiến Nguyệt Thanh lo lắng hỏi han:
“Tôn thượng không khỏe sao?”
Lâm Vũ Thất mệt mỏi, nói: “Không sao, để ta yên tĩnh một mình.”
Cô đang tính xem Lâm Ngọc còn sống được bao lâu, hoặc hy vọng đây chỉ là một giấc mơ thôi, mở mắt ra sẽ vẫn là cái giường đơn chật hẹp kia.
Đúng lúc ấy, cửa điện bỗng vang lên tiếng bước chân hấp tấp. Một phụ nhân trung niên vội vã chạy vào, thần sắc vô cùng hoảng loạn.
Bà ta mặc váy đỏ rực, khoác áo lụa tím, dung mạo xinh đẹp quý phái, mắt hạnh tràn ngập hoảng loạn. Nếu là Lâm Vũ Thất lúc này có gương, liền sẽ phát hiện, khuôn mặt chính mình cùng vị này phụ nhân có bảy tám phần tương tự.
Vị phụ nhân bước chân mại đến cực nhanh, động tác cuống quít đến tựa như trời muốn sập xuống vừa đi vừa kêu:
“Ngọc nhi à! Sao con lại đuổi mấy cô gái đó đi? Chuyện này không thể xem nhẹ đâu!”
Lâm Vũ Thất: ...Không quen, cô là ai vậy ?
Bên cạnh nguyệt thanh hơi hơi khom người, không nhanh không chậm mà nói:
“Gặp qua Hoa phu nhân.”
Hoa phu nhân vẫy vẫy tay, làm nàng đứng lên, sau đó chính mình vén làn váy, ngồi xuống Lâm Vũ Thất bên người. Nàng kéo qua Lâm Vũ Thất tay, nắm ở lòng tay ấm áp của mình, trong mắt toát ra nồng đậm lo lắng, lời nói thấm thía hỏi:
“Ngọc nhi, chẳng lẽ con không vừa ý mấy cô gái mẹ đưa đến hôm nay? Đừng lo, mẹ còn vài người khác, thể chất cực tốt, chắc chắn khiến con hài lòng.”
Lâm Vũ Thất nghe xong lời này, ý thức được vị hoa phu nhân chính là mẹ của Lâm Ngọc. Nghe lời lẽ này, Lâm Ngọc sở thích đoạt mỹ nữ, mẹ không chỉ có không cấm, còn tích cực tiếp tay giúp hắn khắp nơi bắt các chị gái xinh đẹp.
Cô từ chối ngay: “Con không cần cô nương.”
Tìm cô nương bị chết mau. Ai biết được trong số đó có phải là bạn, sư phụ, hay người trong hậu cung của nam chính? Cô vẫn là muốn sống lâu hơn một chút!
Hoa phu nhân cau mày: “Không cần? Thế thì thân thể con làm sao chịu nổi?”
Lâm Vũ Thất tỏ vẻ không thể lý giả đối với tư duy của người mẹ mới này, chẳng lẽ làm việc đó còn sẽ hữu ích với thể xác và tinh thần khỏe mạnh?
Cô xấu hổ đáp: “Chuyện đó làm nhiều không tốt cho cơ thể.”
Hoa phu nhân mở to tròn xoe mắt hạnh nhìn nàng, trong mắt tràn đầy từ ái, duỗi tay sờ sờ nàng đầu, như là nhìn một đứa trẻ nghịch ngợm không nghe lời, tận tình khuyên bảo mà khuyên:
“Ngọc nhi à, mẹ biết con không thích chuyện này, nhưng nếu không tìm vài nữ tử có thể chất cực âm giúp con khai thông, thì chính con sẽ bị thương đó!”
Lâm Vũ Thất vẫn là kiên trì, kiên quyết không chạm vào những chị gái kia:
“Ta không cần.”
Hoa phu nhân thấy khuyên không được, đột nhiên trong đầu xẹt qua một ý niệm, khẳng định mà nói:
“Ta đã biết, Ngọc nhi, ngươi có phải hay không ngại mẫu thân lần này tìm người số không đủ nhiều, trong lòng không hài lòng, cho nên mới cố ý chối từ?”
Lâm Vũ Thất hồi tưởng khởi phía trước kia năm vị cô nương, trong lòng kinh hãi: Năm cái, kia chính là năm cái, còn chưa đủ nhiều? Lâm Ngọc là tưởng đem chính mình ép khô sao? Vẫn là nói Ma Tôn cốt cách ngạc nhiên, thiên phú dị bẩm?
Hoa phu nhân chắc chắn gật gật đầu, nói: “Khẳng định đúng vậy, phía trước rất nhiều lần, ngươi cả đêm tuyển bảy tám cái cô nương. Hôm nay chỉ có năm cái, khẳng định là không đủ, nương lại cho ngươi tìm mấy cái lại đây.”
Lâm Vũ Thất:…… Một đêm bảy tám cái, Lâm Ngọc như vậy dũng mãnh sao?
Hoa phu nhân nói xong liền phải đứng dậy, nói là muốn đi giúp Lâm Ngọc chọn thêm mấy cái cô nương. Lâm Vũ Thất vội vàng duỗi tay, muốn bắt lấy ống tay áo của hoa phu nhân, không ngờ tơ lụa quá hoạt, Lâm Vũ Thất còn chưa nắm chặt, liền từ trong tay trốn đi.
Nàng đứng lên, vừa muốn hô to một tiếng “Không cần phải đi”. Lời nói vừa đến bên miệng, trước mắt đột nhiên tối sầm, ý thức tan rã, bùm một tiếng ngã vào trên bàn, b·ất t·ỉnh nhân sự.
“A!” Nguyệt thanh hô nhỏ một tiếng, “Tôn thượng té xỉu.”
Hoa phu nhân vội vàng xoay người lại, nhìn hôn mê Lâm Vũ Thất, vô cùng đau đớn mà nói: “Ngọc nhi khẳng định là trong cơ thể âm khí không có kịp thời giải quyết, tích tụ quá lâu mới té xỉu.”
Nguyệt thanh vội vàng mà nói: “Kia nô tỳ đi thỉnh đại phu lại đây.” Nói liền phải hướng ngoài điện chạy.
“Ai, không được đi.” Hoa phu nhân ra tiếng ngăn lại nàng, nói, “Này bệnh xem không tốt, tuyệt đối không thể để cho người khác biết tình trạng thân thể của Ngọc Nhi. Ngươi đem Ngọc nhi nâng đến sau điện hàn đàm, ta lại đem kia mấy cái cô nương đánh hôn mê đưa lại đây.”
Nguyệt thanh không thể cãi lời mệnh lệnh của chủ nhân , trong lòng cũng biết phu nhân băn khoăn, âm thầm than một tiếng. Nàng đem Lâm Vũ Thất đỡ đến giấu ngày sau điện mặt hàn đàm, đem tôn thượng quần áo trên người cởi bỏ từng cái .
Nếu là Lâm Vũ Thất lúc này tỉnh lại, liền sẽ phát hiện, chính mình trước ngực bọc vài đạo lụa trắng, thân thể tinh tế mềm mại đến không giống nam nhân