Cố Ý Lâm vừa định đứng dậy đuổi người, Nguyễn Minh Phù đã nắm tay cô, vội vàng lên tiếng: "Cảm ơn các dì, các dì thật tốt."
Cô giả vờ như vậy vốn là để diễn. Nếu mọi người bị đuổi đi, vở kịch cô chuẩn bị sẽ diễn thế nào! Cô bạn thân thiếu não này quả nhiên thiếu não.
Đám đông hóng hớt nghe xong, nhanh chóng vào trong. Nhưng trong phòng bệnh chỉ có ba cái ghế, không đủ. Những bà thím đó không cần cô lo, họ về phòng bệnh của mình bê ghế gấp nhỏ đến.
Nguyễn Minh Phù: "..." Gene hóng hớt của người dân nước này thật sự... ưu tú.
Cố Ý Lâm thấy vậy, cũng dứt khoát ngồi xuống. Thật ra, cô cũng tò mò lắm.
Nguyễn Minh Phù hơi cúi đầu, "Thật ra phải nói từ lúc con xuống nông thôn..."
Cô kể lại một cách sinh động những gì mình đã trải qua khi xuống nông thôn, khiến vài bà thím trong đó lộ vẻ hoài niệm, họ tỏ ra đồng cảm như thể chính mình cũng từng trải. Tất nhiên, Nguyễn Minh Phù còn "nho nhỏ" thổi phồng bản thân mình một chút. Cái gì mà chăm chỉ, cơ trí... tự tâng bốc mình thành một đồng chí tốt hiếm có.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play