Chiều tối, khi Tạ Ngọc Dao gặp lại Giang Diễm, cô ta đang khóc sưng húp mắt, diễn xuất này có thể sánh với những ngôi sao chuyên nghiệp sau này.
Nhìn thấy ánh mắt châm biếm của Tạ Ngọc Dao, Giang Diễm không sợ chết mà khiêu khích: “Tớ thật sự không ngờ, họ lại đồn đại thành ra như thế. Hại cả anh Triệu cũng bị liên lụy, may mà hai cậu chia tay rồi, không thì liên lụy đến cậu, tớ sẽ càng khó ăn nói.”
Tạ Ngọc Dao cười khẩy, chỉ bằng chút thủ đoạn quỷ quyệt này mà đã muốn buộc người nào đó phải theo ý mình ư? Cô ta đã quá coi thường anh rồi.
“Giang Diễm à Giang Diễm, cậu lại tàn nhẫn với chính mình như vậy, có thể dùng cả danh tiếng của mình để giăng bẫy. Tớ có nên khâm phục cái dũng khí đập nồi dìm thuyền của cậu không?”
Giang Diễm nghẹn lời, ra vẻ ấm ức vô cùng: “Tạ Ngọc Dao, cậu còn có lương tâm không? Tớ đã thế này rồi mà cậu còn muốn mỉa mai, bôi nhọ tớ!”
Cái dáng vẻ nạn nhân đó thật khiến Tạ Ngọc Dao cảm thấy chán ghét và ghê tởm.
“Diễn lâu như vậy, không mệt sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT