Tạ Ngọc Dao bị đánh thức bởi tiếng ồn ào bên ngoài phòng. Khi trời dần về chiều tối, nhóm thanh niên trí thức đã tan ca trở về.
“Chết rồi, quên trả xe đẩy tay!” Tạ Ngọc Dao nhanh chóng ngồi dậy, dụi dụi mắt bước ra khỏi phòng. Lạ thật, chiếc xe đẩy tay trong sân đã biến mất.
Nhậm Phỉ đang nhặt rau, thấy cô ngẩn người thì cười nói: “Bạn dậy rồi à? Mình với Trần Khải đã mang xe đẩy đi trả rồi.”
“Cảm ơn nhé!” Tạ Ngọc Dao lắc lắc cái đầu vẫn còn mơ màng, rửa mặt bằng nước lạnh cho tỉnh hẳn.
Lúc này, một cậu bé đẩy xe đẩy đến, mang theo những món đồ gỗ mà cô đã mua. Những thanh niên trí thức khác thấy cô mua nhiều đồ cũng không nói gì, chỉ có Bối Hiểu lên giọng châm biếm, nói cô phung phí.
Tạ Ngọc Dao giả vờ không nghe thấy, cho hai chiếc túi vải bạt vào rương, rồi khóa lại. Tốt rồi, từ giờ có lấy thứ gì từ trong rương ra cũng không ai nghi ngờ.
Giống như bây giờ, cô lấy ra một xấp vải màu xanh nhạt, hỏi Nhậm Phỉ: “Bạn có muốn treo một tấm rèm giường không?” Khi thay quần áo, nếu người khác ra vào hoặc mở cửa, rất dễ bị lộ. May mắn là khi tích trữ đồ, cô đã tính đến khả năng xuyên không, nên mua kha khá những món đồ hoài cổ, và tấm vải này là một trong số đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play