Buổi tối, Dương Thục Mai cầm mấy viên kẹo, chia cho Tạ Ngọc Dao: “Cậu đừng quá lo lắng, Triệu Hồng Huy tài giỏi như vậy, nhất định sẽ bình an trở về.”
Tạ Ngọc Dao cúi đầu nghịch viên kẹo, cười khổ nói: “Tớ có thể hiểu, họ đã là quân nhân một ngày, thì sẽ là quân nhân cả đời. Chỉ cần đất nước cần, anh ấy phải trở về.”
“Bố tớ cũng thế, một cuộc điện thoại là phải lên đường ngay, mà cũng không được nói bất cứ điều gì.” Dương Thục Mai cảm thán.
Để an ủi Tạ Ngọc Dao, cô còn kể những chuyện mà mình biết về quân đội.
Theo cô hiểu, bây giờ không phải thời chiến, quân đội có rất nhiều cuộc diễn tập liên hợp. Mặc dù các chiến sĩ đều coi như là chiến dịch thật, nhưng không phải súng đạn thật nên không có nguy hiểm đến tính mạng.
Tạ Ngọc Dao khẽ cười gật đầu. Cô không nói cho Dương Thục Mai biết rằng đơn vị cũ của Triệu Hồng Huy khá đặc biệt. Nếu chỉ là diễn tập quân sự, họ sẽ không triệu hồi anh về.
Từ tình trạng sức khỏe của Triệu Hồng Huy và Diệp Hưng Xương có thể thấy, họ đã từng thực hiện những nhiệm vụ nguy hiểm, nhiều lần đứng giữa ranh giới sinh tử.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play