Kể xong, Nhậm Phỉ thấy vẻ mặt của những người khác đều rất khó nói. Cô chợt nhớ đến ly nước mà Giang Diễm đã đưa. Đôi mắt cô đột nhiên mở to, lộ ra vẻ mặt khó tin.
Bối Hiểu thấy cô đã hiểu ra, châm chọc nói: “Biết rõ cô ta là người như thế nào mà còn dám để cô ta dựa gần đến vậy. Thật sự tưởng mình là Quan Âm Bồ Tát, phổ độ chúng sinh à!”
Hướng Văn Sơn vội kéo tay cô, ra hiệu đừng làm quá.
Nhậm Phỉ tái mặt, không ngừng lắc đầu: “Không thể nào, cho dù tớ trượt, ở đó còn có rất nhiều cô gái có điều kiện tốt hơn cô ấy, cô ấy cũng không thể được chọn đâu!”
“Cái đó không chắc. Rắn có đường của rắn, chuột có đường của chuột. Mấy ngày nay cô ta mất tích, có lẽ là đi tranh suất đó.” Tạ Ngọc Dao bình thản nói.
Nhậm Phỉ nghĩ đến cuộc cãi vã khi đăng ký: “Chẳng lẽ họ thật sự dám đi cửa sau? Biết thế ngày đó tớ đã không dễ dàng bỏ qua!”
“Ngày nào?” Lý Vệ Đông nghe vậy liền hỏi ngay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT