Tạ Ngọc Dao quay đầu lại, lại là Bối Hiểu. Sao đi đâu cũng gặp cô ta vậy?
"Nếu muốn ăn riêng thì tôi sẽ đề nghị, không cần cô phải ồn ào thông báo!" Tạ Ngọc Dao vốn khinh thường không thèm để ý đến những kẻ thích làm trò hề như thế này, nhưng cô ta cứ hết lần này đến lần khác khiêu khích, không cho cô ta một chút thể diện thì cô ta lại tưởng cô không biết tức giận. Mấy ngày nay cô luôn hành động khiêm tốn với tâm thế của một người ngoài cuộc, không có nghĩa là cô nhút nhát, sợ sệt. Ai dám khiến cô khó chịu, cô nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần.
"Cô! Phiếu than hiếm như vậy, xem cô đốt kiểu gì." Bối Hiểu đè nén cơn giận, hả hê ôm ngực mỉa mai.
Tạ Ngọc Dao cười lạnh: "Tôi muốn đốt thế nào là việc của tôi, liên quan gì đến cô mà cô phải ghen tị. Muốn thì tự đi mua một cái đi, hay nói mấy lời này là có thể có được à?"
"Ai muốn! Tôi mới không thèm cái cục sắt đó." Bối Hiểu ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng lại không nghĩ vậy. Cô ta bĩu môi: "Cô là người mới đến, dám nói chuyện không tôn trọng tiền bối như thế à!"
"Cô tính là tiền bối nào?" Tạ Ngọc Dao bật cười. Cô nghĩ chỉ có trong cơ quan, xí nghiệp mới có chuyện phân biệt cấp bậc, không ngờ ở nơi thanh niên trí thức xuống nông thôn làm ruộng cũng còn có thứ tự trước sau, đúng là sống lâu thấy nhiều.
"Cô!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT