Trong bóng tối dày đặc, Phó Thất mơ màng tỉnh lại, mơ hồ cảm thấy có một bàn tay lạnh lẽo đang dò dẫm trên người mình. Ban đầu, bàn tay ấy loay hoay tháo áo ngoài của hắn, nhưng áo chiến đấu đặc chế vô cùng kín đáo, lại thêm dây đai, khóa kéo chắc chắn, mò mãi cũng không cởi ra được. Cuối cùng, đối phương dứt khoát chuyển mục tiêu xuống quần.

Phó Thất: “…”

Áo ngoài khó tháo, vậy mà lại nhắm thẳng quần để ra tay?

Phó Thất hít sâu một hơi, không động đậy, cũng không hé mắt, giả vờ như vẫn bất tỉnh. Dựa vào trực giác nhạy bén và sự trầm ổn được rèn luyện suốt nhiều năm, hắn phán đoán được rằng kẻ này không có ý giết mình. Mục tiêu chỉ là lấy đồ trên người hắn, chính xác hơn – là muốn lấy quần áo hắn đang mặc.

Từ dáng vẻ và động tác mà xét, bàn tay ấy không giống của đàn ông trưởng thành, nhưng cũng không phải trẻ con. Khi bàn tay lạnh như băng ấy chạm qua lớp áo mỏng áp sát vào bụng hắn, Phó Thất không kìm được, thân thể căng cứng trong chốc lát.

Kẻ kia dường như cũng mất kiên nhẫn, thậm chí còn trèo hẳn lên người hắn. Một bàn tay chống vào ngực hắn để lấy lực, bàn tay còn lại thì tiếp tục mò mẫm bên dưới bụng hắn.

Khoảng cách cực gần, hắn ngửi thấy mùi âm trầm, lạnh lẽo tỏa ra từ người nọ. Mùi ấy giống như hơi ẩm ngàn năm trong hang mộ, vừa cũ kỹ vừa chết chóc.

Đúng vậy – hắn đang ở trong một hang mộ.

Sau khi nhiệm vụ bất ngờ thất bại, hắn rơi xuống nơi này. Cửa động bị đá rơi chặn kín, cổ hắn lại trúng cơ quan găm tên tẩm độc, để lại vết thương nhỏ. May mắn là độc tố đã được hắn giải kịp thời, nhưng cơ thể vẫn bị tê liệt, nhất thời mất đi sức lực.

Trong suốt mười ba tiếng đồng hồ, thứ duy nhất hắn gặp chính là kẻ đang “lục lọi” trên người mình – tạm gọi là Trộm Y Tặc đi.

Lần đầu tiên là ngay sau vụ nổ, Trộm Y Tặc mang theo ánh sáng mờ nhạt chạy đến, thấy Phó Thất thì hét toáng lên một tiếng rồi bỏ chạy mất hút. Lúc ấy, ánh sáng quá yếu, bản thân lại toàn thân tê liệt không mở mắt nổi, Phó Thất không nhìn rõ hình dáng. Chỉ nhớ được tiếng hét khàn khàn khô khốc kia, giống tiếng người, nhưng khó phân rõ là nam hay nữ.

Lần thứ hai, Trộm Y Tặc không mang theo ánh sáng, trước tiên trốn ở gần đó quan sát hồi lâu, sau đó mới rón rén vòng qua người hắn, tiến về phía cửa động bị sập. Một giờ sau, nó quay lại, tiếp tục trốn trong góc tối theo dõi hắn thật lâu.

Đúng lúc ấy, tác dụng tê liệt của độc dược đã dần dần tan, ngũ giác của Phó Thất khôi phục. Không có ánh sáng, mắt hắn vẫn chẳng thấy gì, nhưng cảm giác lại cực kỳ nhạy bén. Nghe theo từng tiếng động nhỏ vụn, hắn bình tĩnh cùng đối phương giằng co suốt một khoảng dài. Cuối cùng, hắn thử khẽ động đậy thân thể, làm phát ra chút tiếng động. Đối phương lập tức “vèo” một tiếng biến mất.

Lần thứ ba, Trộm Y Tặc lại xuất hiện. Vẫn quan sát từ xa hồi lâu, rồi mới cẩn thận tiến lại gần. Nó còn dùng gậy gỗ gõ lên người hắn mấy cái, thấy hắn không phản ứng mới bắt đầu vươn tay chạm vào.

“Ưm…” Trộm Y Tặc bận rộn cả buổi, vẫn chẳng cởi được gì, phát ra tiếng hừ bực bội.

Phó Thất cảm nhận rõ ràng: âm thanh khàn khàn ấy mang theo hơi thở cũ kỹ, nhưng lại thiếu mất tiếng hít thở của người sống.

Bàn tay lạnh buốt kia vẫn loạn xoáy trên bụng hắn hồi lâu, thế nhưng chẳng hề nhiễm lấy chút hơi ấm nào.

Nói thẳng ra, nếu đối phương không động, không phát ra tiếng động, thì ngay cả khi kề sát mặt, Phó Thất cũng chẳng cảm nhận được có sự tồn tại của một con người.

Nguyên nhân là bởi trên người đối phương — không hề có hơi thở của người sống.

Đúng vậy. Không có lấy một chút nhân khí.

Phó Thất từng gặp vô số loại quái vật, tuyệt không phán đoán sai lầm. Nhưng kẻ trước mặt này lại không giống hẳn… ít nhất, nó có vẻ chấp niệm với quần áo hắn hơn cả mạng sống.

“Không phải cởi như vậy.” Phó Thất đột ngột mở miệng.

Giọng nam trong trẻo vang lên, dội lại nhè nhẹ trong mộ thất.

Trộm Y Tặc khựng lại, rồi ngay sau đó như bị dọa sợ, nhảy bật khỏi người hắn, quay người định bỏ chạy. Nhưng Phó Thất nhanh như chớp giơ tay túm lấy cổ chân mảnh khảnh lạnh buốt kia, mạnh mẽ kéo ngược lại. Đối phương lập tức vùng vẫy đá loạn, hắn thuận thế buông tay, thản nhiên tránh sang một bên, giữ khoảng cách.

Trộm Y Tặc hoảng hốt bỏ chạy thục mạng.

Phó Thất cười nhạt.

Đúng như hắn dự đoán, kẻ kia cực kỳ sợ người. Hoảng loạn chạy nhầm vào phía tử lộ — chính nơi hắn ngã xuống trước đó.

Phó Thất đứng dậy, chỉnh lại quần áo bị loạn, rồi nhấn nhẹ nơi cổ tay. “Tách” một tiếng, đồng hồ chiếu ra một chùm sáng trắng, chiếu rọi động mộ sáng bừng như ban ngày.

Hắn nhìn quanh, cau mày trầm ngâm một lát, rồi bước nhanh về phía trước.

Động mộ chật hẹp, chỉ đủ bốn năm người sóng vai. Với vóc dáng cao lớn, tay chân dài, Phó Thất đứng chắn giữa lối đi, khiến đối phương chẳng còn đường thoát.

Quả nhiên, Trộm Y Tặc bị dồn vào cuối đường, hiện ra dưới ánh sáng chói chang.

Là một nữ tử.

Cao khoảng một mét sáu bảy, vóc dáng gầy gò, ăn mặc rách nát quái dị. Thân trên chỉ vắt vải vụn cũ kỹ che ngang ngực, rách rưới đến mức còn lòi cả sợi vải bung ra; thân dưới quấn mảnh bố màu xám, ngắn ngủn cẩu thả, lộ ra đôi chân trần trắng bệch.

Bộ dạng quái lạ, nhưng lại sạch sẽ bất thường.

Quan trọng hơn, trên người nàng còn cắm nỏ tiễn tẩm độc — đúng loại đã bắn trúng Phó Thất. Một mũi nắm trong tay, một mũi khác găm sâu vào sườn trái, máu sẫm rỉ ra từng giọt, như không phải máu thường.

Dưới ánh sáng, nàng dựa sát vách đá, cảnh giác thủ thế nhìn hắn.

Phó Thất cũng không rời mắt khỏi nàng.

Sau hồi lâu giằng co, hắn thả lỏng thần sắc, khẽ khen:
“Rất đặc sắc.”

Rồi hắn hỏi tiếp:
“Ngươi là người mẫu thời trang à?”

Trộm Y Tặc lộ vẻ ngơ ngác, sau đó chuyển thành khó chịu, trừng hắn bằng đôi mắt đen sâu hoắm.

Nàng nghe hiểu?

“Không phải tạo hình người mẫu, mà là bị thương.” Phó Thất thản nhiên nhắc, “Nỏ tiễn kia có độc.”

Nghe vậy, nàng cúi đầu nhìn, rồi thản nhiên rút mũi tên ra, vứt xuống đất. Để chứng minh chẳng hề sợ hãi, nàng còn giẫm chân trần lên, nghiền nát.

Máu sẫm theo vết thương chảy ra, dính bẩn bụng trắng phau, nhưng nàng chẳng hề biến sắc, như thể không cảm thấy đau.

Phó Thất nhìn hết thảy, mặt không đổi:
“Ta nghe thấy ngươi phát ra âm thanh… ngươi biết nói phải không?”

Trộm Y Tặc không trả lời, chỉ liếc mắt về phía cổ tay hắn.

Phó Thất giơ tay trái, cho nàng xem đồng hồ:
“Có chức năng chiếu sáng.”

Ánh sáng theo cử động lắc lư. Hắn lại nói:
“Chờ một chút.”

Nói rồi, hắn tháo đồ bảo hộ trên người, cởi áo khoác xanh lục, đưa về phía nàng, còn nở một nụ cười ôn hòa.

Trộm Y Tặc thoáng thả lỏng, nhưng thấy nụ cười kia lại cảnh giác, nhớ tới việc lúc trước hắn từng giả chết lừa mình.

“Ngươi không có ác ý với ta, chỉ là muốn quần áo để che thân, phải không?” Phó Thất giơ áo ra, ôn hòa nói: “Mặc vào đi, trai đơn gái chiếc, lộ liễu thế này không tốt.”

Trộm Y Tặc ngập ngừng, cuối cùng cẩn thận bước tới, giật lấy áo rồi chạy vào góc.

Nhìn nàng kéo khóa áo lên, Phó Thất mỉm cười:
“Không nói lời cảm ơn sao?”

“…Cảm… tạ…” Giọng nàng khàn khàn, thô ráp như chiếc máy cũ lâu năm bỗng khởi động.

“Không có gì.” Hắn đáp, “Ta là Phó Thất, ngươi tên gì?”

Áo khoác quá rộng, che hết lớp vải rách bên trong, chỉ còn lộ ra đôi chân thon gầy. Nhìn qua, nàng giống một thiếu nữ mặc oversize hơn là kẻ quái dị. Thần sắc nàng cũng dịu lại đôi chút, nhưng không trả lời hắn. Nàng thò tay vào túi áo, lục lọi một lúc rồi rút ra, chỉ thẳng vào quần hắn.

“Quần thì không thể cho ngươi.” Phó Thất liếc đôi chân trần, thản nhiên, “Ta cũng biết xấu hổ đấy.”

Trộm Y Tặc lắp bắp: “Nam… nam…”

“Đúng, ta là nam, ngươi là nữ.” Phó Thất ung dung tiếp lời.

Nàng im lặng, rồi lại gắng gượng mở miệng: “Nam… lộ… ven đường…”

Phó Thất không hiểu, nhưng liên hệ với “quần, nam, ven đường”, hắn đoán chắc nàng muốn nói rằng nam nhân đều tùy tiện tiểu tiện ngoài đường, nào có biết xấu hổ gì, chi bằng đưa quần cho nàng thì hơn.

Có lý.

“Nghe không hiểu.” Hắn nhìn nàng chân thành, “Ngươi nói kỹ hơn được không?”

Trộm Y Tặc im lặng, ngẫm nghĩ rồi bất chợt lớn tiếng:
“Lừa… kẻ lừa đảo!”

Câu này quá mơ hồ, không rõ nàng đang trách chuyện gì. Phó Thất cũng chẳng để tâm, chỉ nhẹ giọng:
“Ngươi xem, nói nhiều có lợi. Phát âm chuẩn rồi, tiếng cũng rõ hơn.”

Trộm Y Tặc dường như nổi giận, đôi mắt đen kịt chăm chăm nhìn hắn. Sau đó, nàng men theo vách đá, vòng qua hắn, ý muốn rời đi.

Phó Thất nhìn ra nàng muốn chạy, nhưng bản thân còn việc chưa nghĩ thông, cũng chẳng rõ môi trường mộ thất này, nên không ngăn cản. Hắn nghiêng người nhường đường, để nàng vội vã vòng qua, phóng chạy ra ngoài.

Nửa phút sau, vang lên vài tiếng cơ quan khởi động nặng nề. Theo âm thanh, hắn đoán chiếc áo khoác vừa đưa ra chắc chắn đã thủng vài lỗ, còn nhuộm thêm máu đen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play