📌 Thông tin truyện
P/S: Mình chuyển theo ý hiểu của mình để cho dễ hiểu hơn nên có thể không sát hoặc thay đổi câu từ. Mong mn hoan hỉ ạ
Phó Thất trong lúc thi hành nhiệm vụ vô tình đi nhầm vào một mộ động bị phong bế. Nửa mê nửa tỉnh, hắn lại bắt được một kẻ trộm… quần áo của mình.
Kẻ trộm kia lại là một cô gái, tự xưng là mộ chủ, còn nói mình là một… cương thi bất tử.
Cương thi chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc:
“Ta từng có vô số danh hiệu: Lưu Li công chúa, Mộng Lê Thương, Băng Vũ Ảnh, Lăng Phi Hi Dạ… Ta là một cương thi với câu chuyện dài đằng đẵng. Nhưng mà…”
Nàng vươn tay chỉ vào hắn, môi cong cong, “Hiện tại, ngươi có thể gọi ta là bảo bối.”
Phó Thất: “…”
Trong mắt hắn, đây rõ ràng là một con cương thi cổ xưa, lại mắc bệnh… trung nhị.
Tần Trăn, thật sự là một cương thi. Một mình ngủ say trong mộ bao nhiêu năm, đến khi được Phó Thất mang ra ngoài, nàng vừa kích động vừa hoang mang.
“Ngươi mang cương thi vào xã hội loài người, không sợ thiên hạ đại loạn sao?”
Phó Thất hờ hững: “Sẽ không.”
“Nhỡ đâu có đạo sĩ muốn bắt ta? Đến lúc đó ngươi phải ra mặt làm chứng rằng ta chưa từng ăn người đấy.”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
“Nghĩ nhiều? Không phải trong phim đều thế sao? Cương thi với đạo sĩ là tử địch mà!”
Phó Thất vẫn chỉ đáp gọn: “Sẽ không.”
Khi mộ môn nổ tung, ánh mặt trời lần đầu chiếu đến, tim Tần Trăn đập loạn vì khẩn trương. Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến nàng sững sờ:
Bên ngoài là phế tích ngổn ngang, những toà nhà đổ nát, đâu đâu cũng đầy những thân ảnh da trắng bệch, mắt đỏ ngầu, miệng trào máu đen. Chúng gào rống lao tới.
Phó Thất rút trường đao, một nhát chém bay đầu một con tang thi, giọng nói bình thản nhưng lạnh lùng:
“Bảo bối, hoan nghênh tới thế giới tận thế.”
Tần Trăn: “…”
Quá đáng!