Sáng sớm, hậu cung vang lên tiếng nhã nhạc. Điền Chính Quốc mặc trang phục lam nhạt thêu tinh xảo, bước đi nhẹ nhàng nhưng ánh mắt sắc bén như dao. Các cung nữ cúi rạp theo sau, tỏ vẻ thận trọng.
Hoàng đế Kim Thái Hanh đã chờ sẵn tại sân chính, ánh mắt dõi theo nàng. Khi Điền Chính Quốc tiến gần, hoàng đế nhẹ giọng:
– Thuần quý phi, hôm nay ta muốn ngươi cùng dạo qua vườn Ngọc Lan.
Điền Chính Quốc cúi đầu:
– Vâng, bẩm Hoàng thượng.
Trên đường đi, cậu quan sát từng hành động của các phi tần: Hoàng hậu, Khánh tần, Uyển tần… Mỗi người đều nấp sau những lời chào hỏi lịch sự, nhưng ánh mắt lộ rõ tham vọng và ghen ghét.
Điền Chính Quốc mỉm cười thầm, biết rằng chỉ cần một sơ hở, họ sẽ tự lộ bản chất.
Trong vườn Ngọc Lan, hoàng đế dừng lại bên một nhành hoa cẩm tú cầu, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu:
– Ngươi đến đây không chỉ để thưởng hoa, mà còn để quan sát và học cách tồn tại trong hậu cung. Ta sủng ái, nhưng không phải bảo đảm ngươi an toàn tuyệt đối.
Điền Chính Quốc nhìn thẳng vào mắt hoàng đế, giọng trầm:
– Thần thiếp xin hầu hạ, nguyện giữ long thai và sinh dưỡng con của Hoàng thượng. Ai dám hại, tự khắc lộ bản chất.
Hoàng đế gật đầu, ánh mắt thỏa mãn:
– Tốt.
Buổi chiều, Điền Chính Quốc nhận được tin cung nữ báo: Uyển tần đang ra lệnh cho một cung nữ khác quỳ gối vì một lỗi nhỏ trên y phục. Ánh mắt nàng lóe lên sự tinh tường.
– Uyển tần rất ích kỉ, sẽ không bỏ qua ai – Cậu thì thầm với Lan Hương – Chúng ta cần quan sát kỹ, chờ thời cơ để tiễn đi khi cần.
Lan Hương gật đầu, biết rằng tân Thuần quý phi đã nhận ra mưu mô trong hậu cung.
Đêm xuống, trong phòng riêng, Điền Chính Quốc nhìn lên trần nhà, ánh mắt đầy quyết tâm:
– Hậu cung này, mỹ nhân như mây, quyền lực và mưu kế lẫn lộn. Ta sẽ không chỉ tồn tại, mà còn đứng vững ở đỉnh cao. Ai dám động đến long thai, sẽ phải chịu hậu quả.
Một bước nữa, Điền Chính Quốc đã khẳng định vị trí của mình trong hậu cung, bắt đầu âm thầm gieo những dấu ấn đầu tiên cho những mưu kế sắp tới.