Trời cuối thu, gió lạnh se sắt, lá vàng rụng đầy trên con đường dẫn vào Tử Hoa cung. Ngự xa lặng lẽ dừng trước cửa cung vàng son tráng lệ, theo sau là đoàn kiệu hoa đỏ thẫm.

Trong kiệu, một bóng dáng mảnh khảnh ngồi ngay ngắn, áo bào gấm trắng thêu uyên ương bằng chỉ bạc, gương mặt tuấn mỹ như ngọc, đôi mắt phượng dài khẽ hạ xuống, lông mi rung động tựa hồ sương mai phủ cánh.

Người ấy chính là Điền Chính Quốc, con cháu thế gia, hôm nay được tuyển nhập cung với phong vị Thuần quý phi.

Bên ngoài, thái giám cao giọng:

“Thuần quý phi nương nương đến!”

Cánh cửa son từ từ mở ra, cung nhân quỳ thành hai hàng dài nghìn nghịt. Chính Quốc bước xuống kiệu, thân hình thẳng tắp, dáng điềm tĩnh, mỗi bước chân đều trầm ổn như sớm quen với ánh nhìn ngưỡng mộ cùng ghen ghét.

Khi cậu tiến vào, nơi điện Thái Hòa, Hoàng đế Kim Thái Hanh đã ngồi ngay ngắn trên long tọa. Hoàng đế tuổi còn trẻ, mày kiếm mắt sáng, khí thế uy nghiêm, khoác hoàng bào thêu rồng vàng.

Ánh mắt sắc bén kia, khi chạm phải Chính Quốc, lập tức dừng lại hồi lâu.

Cả triều đình đều biết Kim đế tính tình quyết đoán, chưa từng bị bất kỳ mỹ nhân nào hấp dẫn quá lâu. Nhưng giờ đây, nhìn gương mặt tuấn mỹ như vẽ, khí chất vừa ôn hòa vừa lạnh lùng kia, trong mắt đế vương liền dấy lên một tia sáng khác thường.

Chính Quốc tiến lên, cúi người hành lễ, giọng trong trẻo vang vọng khắp điện:

“Thần thiếp, Điền Chính Quốc, bái kiến Hoàng thượng.”

Giọng nói tuy lễ độ, nhưng từng chữ mang theo sự ung dung khó tả, như thể không phải kẻ mới nhập cung mà là người vốn sinh ra để đứng nơi trung tâm vạn người chú mục.

Hoàng đế khẽ nhướng mày, ánh nhìn như muốn xuyên thấu con người trước mặt. Một lúc sau mới chậm rãi phất tay:

“Miễn lễ. Trẫm đã nghe danh con cháu Điền gia nhiều đời văn hiến, nay thấy phong tư quả nhiên bất phàm.”

Các phi tần ngồi bên dưới, từng ánh mắt ghen ghét, soi xét, chụp thẳng vào Chính Quốc.

Hoàng hậu mỉm cười giả nhân nghĩa:

“Thuần quý phi nhập cung, sau này có gì chưa quen, bản cung sẽ dạy bảo. Mong muội muội an tâm dưỡng thân, chớ để long ân tổn hại.”

Lời nói ngọt ngào, nhưng hàm ý rằng Chính Quốc chỉ là dựa vào nhan sắc để được sủng ái, cần dựa vào Hoàng hậu nâng đỡ.

Chính Quốc khẽ ngẩng đầu, đôi môi mím nhẹ, nụ cười tao nhã mà lạnh như sương:

“Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm. Chỉ là thần thiếp nghĩ, vào cung này, quan trọng nhất vẫn là tự biết giữ mình.”

Một câu đáp trả, vừa lễ vừa như lưỡi dao ngầm, khiến mặt Hoàng hậu hơi cứng lại.

Bên cạnh, Hoa phi khẽ cười, giọng châm chọc:

“Thuần quý phi dung mạo thế này, e rằng cả hậu cung đều phải nhường bước. Nhưng mỹ nhân như hoa, lại có bao nhiêu năm hương sắc?”

Lời nói rõ ràng ám chỉ dung nhan sớm tàn, không đủ giữ vững ân sủng.

Điền Chính Quốc quay sang, đôi mắt phượng hơi nhướng, trong đó ánh lên vẻ sắc lạnh:

“Mỹ nhân như hoa, đúng là khó giữ. Nhưng có hoa tàn, cũng có hoa nở lại, chẳng qua là người biết chăm hay không.”

Một lần nữa, cả điện thoáng chốc im lặng.

Hoàng đế nhìn thấy hết, khóe môi khẽ cong, trong mắt thoáng qua ý tán thưởng. Hắn yêu thích mỹ nhân, nhưng càng yêu thích trí tuệ ẩn giấu dưới lớp nhan sắc.

Lễ nghênh tân kéo dài đến tận hoàng hôn mới xong.

Khi trở về tẩm cung, Chính Quốc ngồi trước gương đồng, tay chậm rãi tháo trâm ngọc, đôi mắt phản chiếu ánh nến bập bùng. Gương mặt cậu  đẹp tựa tiên tử, nhưng trong đáy mắt không một chút nhu tình, chỉ có sự tính toán lạnh lẽo.

Cậu khẽ thì thầm:

“Nhất nhập cung môn, thâm tự hải. Từng người ở đây… đều sẽ trở thành quân cờ trong tay ta.”

Ngoài kia, gió thu nổi lên, lá vàng cuốn bay thành từng vòng xoáy, như báo hiệu cho một cục diện tranh đấu đầy máu và nước mắt trong hậu cung Tử Hoa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play