Ngày đầu tiên sau khi được hoàng đế sủng ái, Điền Chính Quốc vẫn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải làm quen với nhịp sống trong hậu cung. Các cung nữ dẫn cậu đi qua từng hành lang, qua từng phòng phi tần, tất cả đều được trang trí lộng lẫy, nhưng ánh mắt của những mỹ nhân nơi đây không hề hiền hòa.
Trong số đó, Hoàng hậu, Khánh tần, và một số phi tần khác đều đang quan sát cậu với ánh mắt vừa tò mò vừa dò xét. Một số thì nhếch môi, ánh mắt ẩn giấu ghen ghét; một số lại cố tỏ vẻ thân thiện nhưng trong lòng vẫn cảnh giác.
Điền Chính Quốc điềm tĩnh, quan sát từng chi tiết:
– Những bức rèm thêu rồng phượng, đồ trang sức, cách cung nữ cúi chào… tất cả đều tiết lộ vị thế và quyền lực của từng phi tần.
Lan Hương, cung nữ thân tín đi theo, thầm thì:
– Nương nương, các phi tần ở đây đều là cao thủ trong mưu kế. Cần hết sức cẩn trọng.
Điền Chính Quốc nhếch môi, giọng trầm mà lạnh lùng:
– Ta đã biết. Nhưng chỉ cần một sơ hở của họ, ta sẽ nắm được điểm yếu.
Trong buổi trà chiều, một phi tần cũ thỉnh an, cố gợi chuyện để dò xét Điền Chính Quốc.
– Thuần quý phi, nghe nói người mới vào cung đã được Hoàng thượng sủng ái vô hạn, chắc hẳn cũng phải rất… e dè các phi tần, phải không?
Điền Chính Quốc mỉm cười nhẹ, ánh mắt sắc bén:
– E dè sao? Ta chỉ quan sát. Ai ngoan ngoãn, ta để họ yên. Ai mưu mô, tự khắc lộ ra bản chất.
Các phi tần lặng im, không dám lên tiếng thêm. Trong lòng mỗi người đều bắt đầu tính toán, làm sao đối phó với tân Thuần quý phi , người vừa xuất hiện đã đầy uy lực.
Buổi tối, Điền Chính Quốc trở về phòng, đứng bên cửa sổ, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt thanh tú nhưng lạnh lùng. Cậu đặt tay lên bụng, thầm nhủ:
– Hậu cung này, không ai đáng tin. Sủng ái của hoàng đế là bước đầu, nhưng để củng cố quyền lực, phải dùng mưu trí và long thai làm bảo vật. Ai dám cản, sẽ phải chịu hậu quả.
Lan Hương nhìn thấy ánh mắt quyết đoán ấy, biết rằng Thuần quý phi sẽ không chỉ là một phi tần bình thường. Hậu cung này sắp có những biến động lớn.