.
Truyền thuyết đen - Clitus Edsel Austin.
Nhắc đến gia tộc Clitus Edsel, ai từng đọc qua hồ sơ mật của Hội đồng Vùng Lõi đều không khỏi rùng mình.
Một gia tộc cổ xưa, mang dòng máu dị thể, sở hữu kiến thức sâu rộng về cấu trúc tinh thần, thao túng vật chất, và phép thuật cấp Ma Thần. Trong số bảy người con được sinh ra từ đời thứ 36 của gia tộc này, nổi bật nhất không phải là người cả hay út, mà là người con thứ hai: Clitus Edsel Austin.
Austin - trong hồ sơ trước khi sự cố xảy ra, được ghi nhận là một cậu trai nhanh nhẹn, trí tuệ vượt ngưỡng, đặc biệt lạc quan và giàu lòng nhân hậu.
Người ta truyền rằng, nếu không vì biến cố đó, cậu có thể trở thành một trong những thủ lĩnh lớn nhất của giới nghiên cứu hiện đại.
Nhưng mọi thứ... đã thay đổi.
Sự thay đổi bắt đầu vào cái ngày linh thạch Garnet được kích hoạt.
Đó không phải là một viên đá năng lượng thông thường.
Trong lịch sử đen của gia tộc, Garnet từng bị gọi bằng một cái tên khác:
"Viên đá Hủy Diệt Tâm Trí".
Không ai rõ vì sao người cha của Austin - người đứng đầu đời thứ 36, lại chọn gắn viên đá ấy vào cơ thể đứa con thứ hai. Có giả thuyết cho rằng đó là một thí nghiệm sống, để tạo ra "người kế thừa hoàn hảo".
Khi Austin tỉnh lại sau cuộc cấy ghép, mọi thứ đã không còn như trước.
Cậu không còn mỉm cười nữa.
Trong cơn mê man hậu phản ứng, Austin được một người đàn ông lạ mặt tìm thấy và mang đi.
Người đó cao lớn, tóc bạc như tro tàn, chính là thủ lĩnh của Gia tộc Améver, một tộc danh khét tiếng với những thủ đoạn tàn ác và lịch sử đầy máu.
Austin bị đưa đến đó. Không ai can thiệp, vì ngay cả gia tộc Clitus Edsel cũng đã rơi vào hỗn loạn sau cái chết bí ẩn của người cha.
Tên thủ lĩnh Améver ấy, có lẽ đã nhìn thấy điều gì đó trong Austin mà không ai thấy:
- Một con quái vật đang chờ được giải thoát.
Hắn nuôi dạy Austin. Rèn luyện. Tiêm nhiễm vào cậu toàn bộ tư tưởng tàn độc, kỹ thuật sát thủ, và những pháp ấn cổ xưa bị cấm.
Cho đến một ngày…
Khi mọi người nghĩ Austin là con rối trong tay hắn.
Cậu đã ám sát chính kẻ bồi dưỡng mình, trong một đêm không trăng.
Cơ thể hắn hóa đá ngay giữa đại sảnh, không một tiếng động.
Trên trán, hiện rõ vết bướm tím, biểu tượng đầu tiên của "tội ác hoàn hảo".
Từ đó, Austin biến mất khỏi radar. Không một tổ chức nào truy vết được.
Nhưng "huyền thoại tội ác” của cậu bắt đầu lan ra.
Mỗi lần có người bị giết.
Không có máu.
Không vết thương.
Chỉ có những bức tượng trắng thủy tinh, tinh xảo, lạnh lẽo.
Luôn kèm theo đó.
Một dấu ấn màu tím, hình dạng như cánh bướm đang xoải, nằm ngay tim, cổ, hoặc trán nạn nhân.
Không thể xóa. Không thể phân tích.
"Dấu bướm thủy tinh" - biệt danh mà các hiểm hội dùng để gọi về hắn.
Các hiểm hội đã bao lần truy đuổi.
Nhưng chưa một lần thành công.
Austin không phải kẻ chạy trốn.
Hắn ẩn mình, quan sát, và chỉ ra tay khi biết chắc mình sẽ không bị nắm thóp.
Không ai rõ hiện giờ Austin đang ở đâu.
Chỉ biết rằng.
Mỗi khi xuất hiện dấu bướm tím…
Là tai họa không còn xa nữa.
…
Trời hôm ấy trong xanh tựa tấm lụa, mây bạch phiêu dạt khẽ vờn qua những dãy tháp cao, ánh thái dương nhuộm vàng khắp khu quảng trường rộng lớn. Tiếng chuông ngân từ xa vọng lại, hòa cùng tiếng trống rộn ràng, tiếng người cười nói hân hoan. Khí tiết nơi đây chan chứa niềm hỷ lạc, chẳng khác nào một đại lễ hội nhân, thần tương ngộ.
Trong cơn mộng đêm qua, Mavelyn vẫn còn lưu âm những thanh âm huyền hoặc: "Hãy chạy đi...hãy chạy đi!", lặp đi lặp lại tựa như tiếng vọng từ vực sâu hắc ám. Giật mình tỉnh giấc, cậu đưa tay vuốt trán, lòng dấy lên nghi vấn: tại sao những giấc mộng kỳ bí ấy lại liên tiếp tìm đến mình?
Bình tâm lại, cậu chuẩn bị quần áo xong, Mavelyn bước ra khu xưởng. Trước mắt cậu, khung cảnh rộn rã như hội hoa đăng: hàng trăm người tụ tập, sắc cờ tung bay, trẻ nhỏ reo vui, thương nhân bày ra bao gian hàng ngọc thạch, lụa là, pháp khí tỏa sáng dưới nắng. Cậu chạy đến bên thầy. Cyril, trong dáng điềm đạm, quay lại bảo:
“Ngươi quên rồi sao? Hôm nay chính là ngày Thần hội Koraniamos. Mỗi năm đến ngày 25 tháng 7, chư Thần giáng hạ để tuần thị cõi trần, cũng là lúc các hiểm hội tổ chức chiêu mộ tân binh. Đây là ngày đại lễ của cả vùng này.”
Mavelyn hơi khựng lại. Thật sự cậu đã quên mất. Ánh mắt Cyril thoáng cười hiền, rồi nói sẽ dẫn cậu đi dạo vài vòng, sau đó đưa đến điện thờ Thần Thánh Quang, vị thần cai quản vùng đất Eliasilyn.
Quảng trường lúc ấy náo động chẳng khác biển người. Trong khi đang thong dong bước đi giữa phố xá rộn ràng, bất chợt "uỳnh" một tiếng, một bé trai và một bé gái chạy vụt đến, va thẳng vào Mavelyn.
“Ui...da. Ấy, anh có sao không, xin lỗi ạ.”
Cả hai đồng thanh xin lỗi, rồi đột ngột im lặng nhìn anh.
Mavelyn mỉm cười xua tay: “Không sao đâu nha, hai đứa có sao không?”
Nhưng ánh mắt cậu khẽ dừng lại. Hai đứa trẻ này diện mạo thật giống nhau, hẳn là song sinh: cả hai đều có mái tóc nâu hạt dẻ mềm mại, cậu bé để tóc ngắn lệch sang một bên, cô bé thì buộc song sam, trang điểm bằng chiếc nơ vàng nhỏ xinh. Đồng phục trên người chúng chắc là y phục của một hiểm hội, nhưng vóc dáng thì chỉ cao đến hông Mavelyn.
Đôi mắt to tròn của chúng nhìn chằm chằm vào gương mặt cậu, rồi bất giác reo lên: “A! Anh zai này đẹp ghê đó!”
Nói đoạn, cả hai ríu rít kéo tay Mavelyn, nằng nặc đòi dẫn đi chơi:
“Anh ơi, mình đi chơi cùng đi, đi chơi!”
Cậu bối rối, quay sang chưa kịp phản ứng thì Cyril đã gật đầu bảo: “Cứ đi đi, Mavelyn. Ta có việc cần qua chỗ Restopher ở khu quản lý tân binh, sẽ gặp lại sau.”
Thế là Mavelyn, trong chút bối rối, lại để mặc bị kéo đi. Dọc đường, hai đứa nhỏ dẫn cậu qua đủ loại trò vui: từ gian hàng đồ ngọt, trò ném vòng, đến cả những quầy hàng trưng bày pháp cụ.
Đến một gian hàng bày la liệt những viên ngọc tỏa quang lấp lánh như tinh tú, hai đứa nhỏ liền nhào vào, đôi mắt rực sáng chẳng khác gì nhìn thấy kho báu. Cả hai khẽ thì thầm với anh rằng:
“Chúng em rất thích những thứ này lắm đó, chủ nhân của em vẫn thường mua cho không ít.”
Mavelyn mỉm cười nhìn cảnh ấy, bỗng nhớ ra từ nãy giờ vẫn chưa biết tên chúng. Cậu khẽ hỏi: “Này, hai nhóc, anh vẫn chưa biết nên gọi các em là gì. Tên của hai đứa là gì vậy?”
Hai đứa trẻ cùng xoay người lại, đôi mắt sáng long lanh. Cậu bé nhanh nhảu đáp:
“Đệ đây tên là Auren!”
Cô bé liền tiếp lời, giọng trong trẻo như chuông bạc:
“Còn em là Auryna.”
Nói rồi, cả hai lại nắm tay Mavelyn kéo đến gần quầy ngọc, đôi mắt hồn nhiên chẳng chút nghi ngờ.
Ý niệm ấy chưa kịp tan, cả ba lại ríu rít dắt nhau sang gian hàng khác, để mặc cho nhịp điệu lễ hội cuốn vào một vòng xoáy vừa rực rỡ vừa đầy bí ẩn…
Tại một góc khác của lễ hội, giữa dòng người đông nghẹt, có hai cậu tân binh trẻ đang loay hoay với một vật dụng lạ mắt trông như chiếc đồng hồ cơ khí nhưng lại phát sáng như chứa năng lượng.
Yaogi nhíu mày, xoay xoay mấy vòng bánh răng trên đó, miệng lẩm bẩm:
“Này Subaru, chắc là bấm nút này đúng không?”
Subaru gãi đầu, mắt vẫn dán vào mấy vạch sáng lạ:
“Ờ...tớ cũng không chắc, nhưng...thôi cứ thử đại đi?”
*Cạch.*
Ngay khi tiếng cơ cấu vang lên, cả chiếc đồng hồ bùng sáng. Một luồng quang tuyến xoáy tròn cuốn lấy cả hai, "vù" một cái, mọi cảnh sắc lễ hội biến mất.
Khi mở mắt ra, cả hai đã đứng giữa một đại sảnh rộng thênh thang, trần cao vút với những tấm kính trong suốt, xung quanh là vô số thiết bị hiện đại kết hợp phù văn cổ ngữ đang vận hành. Không gian mang một vẻ trang nghiêm và bí hiểm.
"Ủa?" Yaogi và Subaru đồng thanh, trợn tròn mắt: “Đây...đây đâu phải chỗ mình muốn tới nha?!”
Họ ngơ ngác nhìn quanh. Tò mò trỗi dậy, Yaogi tiến lại gần một bàn điều khiển kỳ lạ, ngón tay run run chạm thử. Một màn hình hologram chớp sáng, chiếu hình ảnh dữ liệu về một cuộc hỗn loạn ở phía Đông Eliasilyn.
Cả hai há hốc. Yaogi suýt dán mặt vào màn hình, reo lên khe khẽ:
“Trời đất! Nhìn như phim ấy, hay quá!”
Subaru bắt đầu toát mồ hôi, kéo áo bạn mình: "Nhưng... hình như cái này không được phép động vào đâu á... lỡ bấm nhầm là đi đời luôn đó!
Chưa kịp bàn thêm, *cạch*. Cánh cửa kim loại phía cuối sảnh bật mở.
Một bóng người bước vào.
Mavelyn.
Sau khi ở quảng trường lễ hội khá lâu, Mavelyn chào tạm biệt hai đứa nhóc rồi theo Cyril về căn cứ để lấy tài liệu.
Ba người nhìn nhau, đôi mắt đều mở to. Không khí căng thẳng đến mức nghe được tiếng tim đập thình thịch.
Yaogi và Subaru lập tức quỳ sụp, run bần bật như con thỏ gặp sói: “Xin tha mạng đại ca! Bọn em lạc đường thiệt mà! Lạc... lạc luôn á!”
Mavelyn đứng khựng vài giây, nheo mắt, rồi bật ra một câu hết sức đời thường: “Hai nhóc là ai vậy? Sao lại lọt được vào đây?”
Yaogi mếu máo, chìa ra chiếc đồng hồ dịch chuyển:
“Tại cái này á! Nó...nó tự kéo bọn em tới!”
Mavelyn khẽ thở dài, định trấn an thì bất chợt *vùuuu!* - một thanh đại kiếm khổng lồ từ trần nhà rơi thẳng xuống, xé gió đầy sát khí.
“AAAAA!!!”
Cả ba hét ầm lên, may mắn lăn qua một bên né kịp. Yaogi run lẩy bẩy, chỉ tay: "Má ơi... cái này chém trúng chắc thành thịt bằm luôn quá…
Một giọng lạnh lùng vọng lại:
“Mavelyn...vào lấy tài liệu cho ta, sao còn chưa xong?”
Cyril xuất hiện, bước ra từ bóng tối.
Mavelyn lập tức bật thốt: “Thầy!!”
Khi Cyril tiến gần hơn, ánh mắt sắc như dao, khí tức sát ý lan ra, khiến cả căn phòng lạnh đi mấy phần. Đúng vậy, phải biết rằng. Cyril cực kì ghét nhất những ai lạ mặt đặt chân vào căn cứ này.
Yaogi hét thất thanh. Subaru cũng hét. Rồi... chẳng hiểu sao Mavelyn cũng hét theo.
Yaogi: “AAAAAAAAA!”
Subaru: “AAAAAAAAA!”
Mavelyn: “AAAAAAAAA!”
…
Hai người kia ngẩn ra một lúc.
Subaru quay sang gào: “Khoan, Mavelyn! Không phải là thầy ngươi đó sao, sao ngươi cũng hét!?”
"À...ừ nhỉ..." , Mavelyn gãi đầu, ngượng ngùng: “Nhưng mà tôi cũng sợ lắm chứ!”
Cyril: "..."(cạn lời toàn tập).
Không kịp để tình huống lố bịch kéo dài, đồng hồ hologram trên tay Cyril đột ngột phát sáng, tiếng báo động dồn dập vang lên. Restopher hiện ra, gương mặt nghiêm trọng:
“Cyril! Quái cấp ba đã tràn vào quảng trường lễ hội! Chúng đang phá hủy mọi thứ, số lượng cực kỳ đông! Mau đến ngay!”
Mọi người chấn động. Cyril nghiêm giọng: “Chuyện các ngươi để sau! Giờ phải đi!”
Cyril phóng lên mô tô cơ giới, gầm:
“Mavelyn! Bảo vệ bọn nhóc đó!”
Mavelyn gật mạnh, lập tức giương vũ khí, một cây thương công nghệ ánh bạc, thân dài có thể biến đổi linh hoạt, lấp lánh phù văn khi kích hoạt. Ánh sáng rực lóe ra, khí thế uy mãnh.
Yaogi và Subaru tròn mắt, sáng như sao: “Oaaa! Ngầu dữ thần!”
"Ảnh dùng bảo thạch Thánh Quang hả?".
Mavelyn cười mỉm, nhưng không kịp trả lời, một con quái từ hư không lao đến. Mavelyn xoay thương, nhảy vút lên tung chiêu, hạ gọn trong một nhát. Hai tân binh chỉ còn biết há hốc mồm.
“Trời má... thiệt luôn, ảnh cứu mình thiệt luôn!”
Yaogi lập tức rút ra cây gậy dài, bảo thạch Dạ Huyết đỏ thẫm bùng sáng; Subaru kéo song đao ánh vàng - xanh, bảo thạch Thánh Quang tỏa ra uy lực. Cả ba lao vào trận chiến hỗn loạn giữa quảng trường, vừa chém giết quái vừa tìm cách cứu dân thường.
Nhưng ngay khi bọn chúng tưởng có thể trụ vững, một con quái cấp cao gầm rống, bổ nhào xuống với sức mạnh áp đảo.
Mavelyn hét: “Tránh ra! Cẩn thận đó!!”
Chưa kịp chạm đất, một viên đạn khổng lồ ánh tím xanh xé toạc không trung, va nổ, tạo thành màn khói lấp lánh dày đặc. Lũ quái gào rú, loạng choạng.
Từ trong làn khói, một giọng ngông nghênh vang lên: “Anh Mavelyn cưng ơi~! Đừng có mất tập trung nhaaa!”
Chiếc xe bay cơ giới cực hiện đại lao ra, gắn đại bác khổng lồ lấp lánh bảo thạch. Trên xe, Auren và Auryna đứng vững chãi, ánh mắt đầy tự tin.
Auren vẫy tay như trêu chọc: “Để bọn em ra mắt hoành tráng chút!”
Auryna nhếch môi, nạp thêm năng lượng cho khẩu pháo:
“Ma vật sao? Thì cũng chỉ là bia tập bắn thôi!”
Mavelyn phì cười, giơ ngón cái đầy hứng khởi: “Tới đúng lúc ghê! Ngầu lắm đó hai đứa!”
Chiếc xe bay cơ giới của Auren và Aurora lao vụt qua đầu, để lại vệt sáng dài như đường ngân hà rực lửa. Cả quảng trường bừng lên trong ánh sáng tím xanh khi khẩu đại pháo khạc ra thêm một loạt đạn năng lượng. Lũ quái vật bị xé nát thành tro, gầm rú thảm thiết.
Yaogi há hốc mồm, mắt sáng rực như đứa trẻ thấy pháo hoa: “Uầy...cái này mà lắp thêm cái loa thì khỏi cần ca sĩ luôn ấy chứ!!”
Subaru lườm bạn mình, hét lên trong lúc xoay song đao chém ngang: “Trời má ông cố, lo mà đánh đi! Sắp bị quái nuốt rồi kìa!!!”
Một con dị thú cao lớn lao đến, giáp sừng cứng như thép. Mavelyn phóng thương, mũi thương cắm sâu vào ngực nó, nhưng chưa xuyên hẳn.
“Auren! Hỗ trợ!”
Auren lập tức cười khẩy, gõ nhẹ lên cần điều khiển. Chiếc xe bay xoay một vòng, hai khẩu súng phụ bật ra hai bên hông:
“Rồi, xem màn pháo hoa mini nè!”
*ĐOÀNG!* *ĐOÀNG!* *ĐOÀNG!*
Liên tiếp mười mấy phát nổ tung vào đúng chỗ thương của Mavelyn, sức nổ kết hợp khiến con quái khổng lồ nổ tung thành mảnh vụn. Máu đen văng tung tóe, bốc khói khét lẹt.
Aurora nheo mắt, chỉnh năng lượng pháo lớn, giọng lạnh lùng: “Auren, đừng làm màu nữa. Đằng kia mới là mục tiêu chính.”
Cô nhắm thẳng vào con quái cấp cao đang lù lù bước tới. Cơ thể nó bao trùm bởi những vảy sậm màu, khí tức hắc ám dày đặc. Mỗi bước nó đi, mặt đất nứt vỡ.
Subaru lùi lại mấy bước: "Chuyện... chuyện gì đây trời, nhìn y như ác quỷ bước ra từ cổ tích…
Yaogi nuốt khan, nhưng vẫn cố vung gậy: “Thôi thì...chết cũng phải thử một lần! Liều ăn nhiều!”
Cậu dậm mạnh xuống đất. Bảo thạch Dạ Huyết bừng sáng, tỏa ra một màn chắn đỏ sẫm che chắn trước mặt mọi người. Lũ quái nhỏ va vào, bật ngược ra.
Mavelyn khích lệ: “Tốt lắm! Cứ giữ vững đi!”
Ngay lúc đó, Subaru bật tốc độ, song đao ánh sáng xanh vàng lóe lên như chớp. Cậu lao xuyên qua đàn quái, để lại vô số vết cắt rực sáng, rồi nhập lại bên cạnh Mavelyn.
Aurora mỉm cười hiếm hoi, nhấn cò: “ Đây mới gọi là phát bắn.”
*ÙYYYYYYYYYYYYYY!*
Một viên đạn khổng lồ bắn ra, vệt sáng tím xanh rạch toạc bầu trời, thẳng hướng con quái cấp cao. Nhưng nó không né, giơ hai tay chắn. Tiếng nổ long trời vang dội, cả quảng trường rung chuyển.
Khói bụi tan đi, nó vẫn đứng đó, chỉ hơi loạng choạng.
Auren nghiến răng: “Cái quái gì mà trâu bò vậy?!”
Mavelyn nheo mắt, đột nhiên nhớ ra điều gì: “Không lẽ... nó cũng mang dấu hiệu Bướm?”
Cả nhóm rùng mình. Nếu đúng vậy, thì nó không chỉ là quái thông thường, mà còn là *sinh vật đã bị đánh dấu*, có sức mạnh phi tự nhiên.
Mavelyn hít một hơi, giương thương: “Mọi người, chuẩn bị! Đây mới chỉ là khúc dạo đầu thôi!”
Aurora gật nhẹ, Auren nở nụ cười ngông, Yaogi và Subaru siết chặt vũ khí.
Tiếng gầm của con quái vang lên như phá vỡ cả bầu trời.
Cuộc chiến thật sự... bắt đầu.
Con quái cấp cao gầm vang, đôi mắt đỏ rực như hai vầng huyết nguyệt. Bóng đen hắc khí tỏa ra từ thân thể nó quấn chặt lấy cả quảng trường, khiến không khí trở nên nặng nề, khó thở.
Mavelyn chĩa mũi thương xuống đất, khí thế bừng dậy như một mũi giáo thần minh. Cậu khẽ hô: “Trận thế! Giữ vững!”
Yaogi lập tức đáp ứng, bàn tay đỏ rực ôm chặt pháp trượng. Ánh huyết quang nổ bùng, tấm khiên khổng lồ từ năng lượng dựng thẳng chắn trước cả nhóm. Đám quái nhỏ lao đến, tất cả đều bị bắn ngược văng ra, máu đen văng tung tóe.
"Ta... sẽ giữ được, dù chỉ một khắc!" Yaogi gào lên, gân xanh nổi đầy trán.
Subaru không bỏ lỡ cơ hội, lao ra như một cơn cuồng phong. Song đao của cậu toả sáng, để lại hàng chục vệt chém xanh-vàng. Cậu nhảy lên lưng con quái, quét một đường mạnh vào cổ nó. Nhưng da thịt của nó dày như thép, chỉ để lại một vết xước mỏng.
"Quái thật...!". Subaru nghiến răng, nhưng vẫn không buông.
Ngay lúc đó, Auren từ xa nã liên tiếp loạt đạn năng lượng. Từng chùm pháo sáng tím-xanh gào rít, xé nát mặt đất.
Aurora thì điềm tĩnh, tập trung toàn lực vào đại pháo. Cô nhẹ giọng, gần như thì thầm: “Nguyệt Huyền, khai hỏa.”
Một vòng tròn ma pháp hiện ra dưới nòng pháo, khắc đầy phù văn Hán tự cổ. Ánh sáng tím bạc bùng nổ, rồi tụ lại thành một viên đạn duy nhất.
*ÙYYYYYYYYYYYYYYYY!*
Viên đạn bắn ra, rạch nát hắc khí xung quanh, đâm thẳng vào ngực con quái. Cú nổ chói lòa làm đất đá tung trời, khiến nó thét lên đau đớn, toàn thân run rẩy. Một mảng giáp ngực nứt toạc.
"Giờ, Mavelyn!" Aurora hét.
Mavelyn lên, thân thể tràn ngập Thánh Quang. Mũi thương chói sáng như vầng nhật thực. Cậu lao thẳng vào lồng ngực đang nứt của con quái, đâm mũi thương xuyên qua lớp giáp vỡ vụn.
“Phá Diệt!”
Một luồng sáng thần thánh bùng nổ, xuyên dọc cơ thể quái vật. Nó rống lên, vùng vẫy, nhưng Yaogi lập tức gia cố tấm chắn để chặn luồng hắc khí phản kích. Subaru xoay người, nhảy bổ xuống, song đao cắt ngang cổ. Auren đồng loạt xả toàn bộ hoả lực còn lại.
Ánh sáng, tiếng nổ, tiếng thét đan xen, khiến cả quảng trường rung chuyển như tận thế.
Con quái vật thét gầm, toàn thân hắc khí cuồn cuộn, những vết thương do cả nhóm gây ra chẳng khác nào vết xước nhỏ bé trên thân thể nó. Tấm chắn của Yaogi bắt đầu rạn nứt, Subaru thì gục xuống thở dốc, Aurora lẫn Auren đều đã dùng gần hết năng lượng.
Quái vật vung cánh tay khổng lồ, hắc quang ngưng tụ thành một luồng chấn động dữ dội, chuẩn bị nghiền nát cả bọn.
"Chết tiệt, lần này không kịp rồi!" Subaru nghiến răng, nắm chặt song đao, nhưng ánh mắt cũng đã lộ vẻ tuyệt vọng.
Ngay khoảnh khắc ấy, một luồng sáng kim quang như nhật hoa bừng dậy.
*ẦM!!!*
Một thanh đại kiếm Thánh Quang khổng lồ chém thẳng xuống, hất văng con quái khổng lồ ra xa, khiến mặt đất nứt toác thành hào sâu.
Mavelyn: "Hydian!"
….