.
.
.
Từ thuở hồng hoang, thế giới mang danh Eltherion vẫn luôn an hòa, đất trời vận chuyển theo quy luật cổ xưa, cỏ cây xanh mướt, muông thú hiền hòa, nhân loại cùng các chủng tộc chung sống dưới ánh hào quang của Thần linh cổ đại. Thời đại ấy là "Thái Bình Kỷ", kỷ nguyên mà chiến tranh và hắc ám chỉ là những truyền thuyết bị vùi sâu trong ký ức.
Thế nhưng, thiên mệnh xoay vần, tai ương khởi phát từ một ngôi làng nhỏ nơi sơn dã hẻo lánh. Ngày nọ, từ lòng đất sâu thẳm, một luồng khí u ám, thứ mông lung tựa sương mờ, nhưng lạnh lẽo như tử khí tràn ra từ một huyền động cổ xưa. Kẻ đầu tiên bước vào vì tò mò chưa từng trở lại. Truyền rằng, người ấy đã bị ám khí thẩm nhập vào linh hồn, trở thành vật dẫn cho ác linh cổ quái từ vực sâu Vô Danh Chi Hố, nơi ranh giới giữa thế giới hiện hữu và bóng tối vĩnh hằng.
Kronus - một chủng loài ma thần, yêu quái, tà vật vô danh, lần lượt trồi lên từ những hố sâu khắp nơi, gieo rắc loạn lạc, thiêu đốt thành trì, vấy máu nhân gian.
Trước họa diệt thế, từ thượng giới, các vị Thần thuộc "Thần Hội Koraniamos" đã giáng lâm. Là những kẻ mang theo thánh thể và thần lực, lập giao ước bảo vệ trật tự càn khôn, phong ấn ác quỷ, giữ cho ranh giới giữa Hắc Ám và Ánh Sáng không bị xóa nhòa.
Nhiều thế kỷ trôi qua…
Tại vùng Cửu Môn Sơn Vực, một gia tộc mang dòng máu cổ xưa - Clitus Edsel, hạ sinh tám người con. Cả hai vị phụ mẫu đều là chi thần tử, người được thừa nhận bởi Thần Hội Koraniamos. Nhưng trong một biến cố định mệnh, giữa họ bùng lên một trận đại phẫn không rõ nguyên do. Người cha, trong cơn cuồng loạn, đã đánh mất đạo tâm, vung tay tạo ra bát chủng "Hủy Diệt Thạch Garnet", những linh thạch có khả năng triệu hồi quỷ thần, thậm chí hủy diệt cả Thần giới nếu được kích hoạt hoàn toàn.
Trong biến cố đó, chỉ có đứa con út, thất tinh chi tử, may mắn tránh được sự việc, và thất lạc giữa thế gian, trong khi bảy người còn lại bị phân tán tứ phương, vận mệnh mờ mịt.
Sau biến cố diệt môn, cả hai người phụ mẫu đều tuyệt tích, không để lại dấu vết. Sự hiện diện của những linh thạch Garnet khiến thế giới lâm nguy lần nữa. Để đối phó với tai họa sắp đến, Thần giới đã lập ra Liên Minh Cấm Vệ mang danh Raiserin, gồm những kẻ được ban tặng dị năng bảo thạch, mang trong mình sứ mệnh ngăn chặn Kronus, truy tìm bảy hậu duệ nhà Clitus Edsel, và bảo vệ cốt lõi của thế giới.
Giữa trời cao và đất sâu, xuất hiện ba loại Dị Thạch Linh Tính, người đời sau gọi là Cirosprite. Những linh thạch này không chỉ chứa đựng linh khí cổ xưa, mà còn là mạch nối giữa phàm nhân và cội nguồn nguyên lực trong thiên địa.
Thánh Quang Chi Thạch - Citrine. Là loại linh thạch mang dương khí thuần khiết. Những ai có tư chất tương thông, khi hoà hợp với Citrine, sẽ bộc phát lực mãnh liệt, có thể chém sơn đoạn hải, diệt tà trừ yêu. Tuy nhiên, sức mạnh ấy cũng tùy vào thiên tư của người sở hữu.
Dạ Huyết Chi Thạch - Rose Quartz. Mang theo âm khí tinh thuần. Loại thạch này nổi danh với phòng ngự chi thuật kiên cố như vạn tường, đồng thời sở hữu năng lực trị thương, hồi phục thương thế cho bản thân và người khác. Người luyện loại đá này thường được xưng là Huyết Linh Hộ Thủ.
Thế nhưng... ẩn trong những tầng mù sương lịch sử, còn tồn tại linh thạch thần bí, ít ai có thể chạm tới, Tự Nhiên Chi Thạch - Nephrite. Đây là loại Cirosprite Vô Song, tương truyền chỉ chọn những ai có tâm linh đồng điệu với vạn vật. Chủ nhân của Nephrite có thể thâu tóm thiên nguyên, khống chế ngũ hành, thao túng các loại nguyên tố, thời gian và không gian.
Người mang Nephrite được gọi là kẻ được trời phó thác, song cũng bị thiên mệnh ràng buộc. Trong một vạn người, chưa chắc có một…
Thế nhưng, niềm hy vọng lớn nhất, đứa con thứ tám, người duy nhất mang năng lực phá giải và hủy diệt hoàn toàn Garnet, sau khi thoát chết, đã tỉnh lại tại một vùng đất lạ, linh trí rối loạn, ký ức mơ hồ, thân phận cũng từ đó bị vùi lấp trong bóng tối.
Dưới tán trời sắp đổ máu, ánh sáng cứu thế vẫn chưa lộ diện…
[.]
Căn phòng rộng vừa phải, ánh sáng dịu từ các bóng đèn trần dạng tổ ong phản chiếu lên đống máy móc, giấy vẽ, tinh thể, mô hình giả lập, vài màn hình lập thể đang phát lại hình ảnh của vụ xung động gần khu Eliasilyn.
Cyril đang đứng trước bảng chiếu hologram, ngón tay di chuyển nhẹ trên bề mặt cảm ứng, phân tích dữ liệu với ánh mắt sắc lạnh.
Mavelyn đẩy nhẹ cánh cửa kim loại có dấu niêm ấn:
“Thầy lại đang xem cái đoạn đó nữa sao thầy?”
Cyril vẫn nhìn màn hình, giọng đều đều:
“Ta đang soát xét tư liệu vụ va chạm năng tuyến. Có vẻ...hiện tượng lần này không đơn thuần như những gì hội đồng đang phỏng đoán.”
Mavelyn lách vào phòng, ngó xung quanh như một đứa trẻ tò mò dù đây là lần thứ năm mươi mấy cậu vào đây: “ Em cũng nghĩ vậy. Tin rò rỉ nói là gần khu Eliasilyn đang có dị động năng lượng cấp ba, đúng không thầy?”
Cyril quay đầu nhìn cậu, ánh mắt trầm xuống một nhịp: "Phải." Ngưng vài giây rồi nhíu mày: “Nhưng cậu vào đây làm gì? Ta bảo ở xưởng với Hydian, kiểm tra mấy cái thiết bị dò tầng khí chứ.”
Mavelyn xị mặt, đứng ngay trước bàn, tay khoanh nhẹ, giọng nhỏ nhẹ pha tí nũng nịu:
"Dạ... chán lắm luôn thầy. Hydian thì cắm cúi hàn mạch, không nói chuyện luôn. Cái phòng đó toàn tiếng ù ù với mùi khói thôi." Rồi cười nhẹ, nghiêng đầu nhìn thầy: "Với lại... Thầy nè, em vẫn luôn hỏi sao cứ phải giấu vụ thầy là…
“Im.”
Cyril quát cậu một tiếng, đứng im một lúc, đôi mắt lướt qua mặt cậu như đọc tâm can, rồi hừ nhẹ.
"Cậu hỏi nhiều như mọi khi." Nói rồi bước tới, nắm vào gáy cổ áo cậu rồi kéo đi: “Đi. Theo ta. Ta cần ngươi theo đến hiện trường.”
Mavelyn bị kéo đi bất ngờ, loạng choạng một bước rồi hấp tấp chạy theo: “Ê... thầy ơi khoan, từ từ đợi em theo mà.”
Giọng nhỏ dần trong hành lang tối, xen lẫn âm vang của tiếng cửa đóng lại phía sau.
Trong bóng đèn mờ xanh của lối đi ngầm, tiếng bước chân vang lên đều đặn. Phía trên bề mặt, trời Eliasilyn bắt đầu rền vang, báo hiệu sự nhiễu động năng lượng không thể che giấu được nữa.
Ánh nắng chiều chiếu xuyên qua tấm mái che bằng kính trong mờ, lấp lánh trên đống công cụ và phụ tùng máy móc. Tiếng gõ cạch cạch vang lên từ khu vực chính. Hydian, cậu kỹ sư trẻ mặc áo bảo hộ, đang lắp phần nắp động cơ một chiếc mô tô trắng xám.
Khi tiếng bước chân vang lên, Hydian ngẩng lên, ánh mắt sững lại đôi chút.
Hydian: "Hai người về rồi", liếc nhìn Mavelyn rồi gật đầu với Cyril. “Tôi tưởng thầy vẫn đang nghiên cứu ở dưới.”
Cyril gật nhẹ: “Tạm thời tạm dừng. Cậu nghỉ đi, dọn qua xưởng một lượt. Rồi đi cùng ta.”
Hydian không thắc mắc, gật đầu, bắt đầu tháo găng tay: “Rõ.”
Cyril quay sang Mavelyn, hơi nghiêm giọng: “Còn cậu, đừng có đứng đực ra. Phụ cậu ta dọn dẹp đi.”
Nghe thấy, Mavelyn phụng phịu, giọng kéo dài: "Ơ...em tưởng mình chuẩn bị đi chứ…", thở dài, nhưng vẫn bước tới: “Rồi rồi… em làm ngay.”
Cả hai người bắt đầu thu gom linh kiện, lau dụng cụ, xếp các thiết bị cảm ứng lên giá. Chỉ mất chưa tới mười phút, khu sửa chữa đã gọn gàng lại.
Cyril kéo tấm bạt phủ phía sau nhà kho, lộ ra hai chiếc mô tô năng lượng:
Một chiếc trắng viền bạc, xe của Hydian, góc cạnh, sạch sẽ đến mức phản chiếu cả bóng người.
Một chiếc đen tím mờ, thân dài, kiểu dáng cũ hơn nhưng toát ra khí chất nặng nề, rõ ràng là của Cyril.
Mavelyn tròn mắt, bước lại gần chiếc xe đen tím, bàn tay chạm nhẹ vào: "Thầy, thầy định đi tới đó bằng xe này sao?", liếc qua mô tô rồi bật cười nhỏ: “Có cần em lái giúp không? Chứ thầy mà lái, nhỡ mấy vụ phản lực rung tay...”
Cyril khẽ thở ra một tiếng, rồi củng đầu Mavelyn một cú không quá mạnh: "Để cậu lái chắc đêm tôi lại mất ngủ.", giọng nghiêm mà vẫn pha chút buồn cười: “Mỗi lần cậu cầm tay lái là y như lên tàu lượn cảm tử.”
“Ái...Đau á...”
Mavelyn xoa xoa trán, mặt nhăn lại nhẹ, nhưng vẫn cười khúc khích, liếc nhìn Cyril từ sau lưng, trong đầu thoáng nghĩ: *"Thầy thấp nhỏ hơn mình xíu mà củng cái cũng đau ghê ta..."*, rồi lắc đầu cười thầm.
Cyril lạnh lùng lên tiếng: “Nghĩ gì đó? Lên xe đi, nhanh.”
Mavelyn giật mình nhẹ, rồi vội leo lên sau lưng thầy, vòng tay ôm lấy Cyril: “Dạ dạ, lên liền!”
Cả ba khởi động xe. Tiếng động cơ nhẹ nhàng nhưng dứt khoát vang lên. Đèn phía trước phát ra ánh sáng xanh lam. Hai chiếc mô tô lao ra khỏi cổng khu xưởng, để lại phía sau vệt bụi sáng lấp lánh trong ánh hoàng hôn.
[Ngoại ô Eliasilyn - Vùng rìa khu nhiễu loạn năng lượng.]
Eliasilyn từng là một vùng ngoại ô yên tĩnh nằm phía Đông thành phố chính, bao quanh bởi rừng cây bán sinh học, những tán lá kết nối với hệ thống cảm ứng thời tiết. Nhưng từ vài tuần trước, nơi này đã trở nên bất thường.
Vào ban ngày, Eliasilyn trông vẫn bình thường, gió thổi, cây cối rung nhẹ. Nhưng vào chiều tối, một lớp sương mỏng như lớp bụi tinh thể bắt đầu phủ xuống mặt đất. Sương này không tan, không động, lơ lửng như bị đóng băng giữa không trung.
Trung tâm vùng nhiễu là một khu đất bằng nơi từng đặt trạm truyền tín hiệu cũ, giờ đây bị xóa sổ, chỉ còn nền đất nứt gãy, và vòng tròn chằng chịt phù ấn cháy khét trên bề mặt. Tại đó, nhiệt độ thấp bất thường, thiết bị cảm ứng báo loạn tầng năng lượng thứ ba.
Cỏ cây gần khu trung tâm đã hóa thành màu xám bạc, tựa như tro lạnh. Một số nhánh cây bị kết tinh, trông như chồi thủy tinh mọc ngược từ lòng đất lên.
Tiếng động gần như không còn, không còn sự sống, chỉ có âm thanh mơ hồ như thể ai đó thì thầm sau gáy mà chẳng thấy người.
Trên mặt đất, gần tâm điểm, một thi thể bất động nằm đó, nạn nhân thứ hai ở khu này. Làn da trắng đục như thủy tinh bị đông kết, ánh sáng mặt trời chiếu vào cũng không phản chiếu nổi. Đó là lúc Restopher, người đầu tiên đến hiện trường, đứng giữa không gian yên lặng chết chóc, nhìn xuống xác chết thạch hóa, với ánh mắt trầm mặc.
Là một người đàn ông cao lớn, khoác áo khoác dài, tóc hạt dẻ được cột gọn sau gáy, đang chăm chú quan sát cơ thể nạn nhân. Restopher - chủ hiệp hội Volcylin.
Ba chiếc mô tô dừng lại trước khu vực đã được khoanh bằng hàng rào năng lượng màu xanh lục nhấp nháy. Không khí lạnh lẽo khác thường, cây cối quanh vùng có dấu hiệu héo úa, một cảnh tượng không bình thường giữa tiết trời hè.
Nghe tiếng động cơ tắt, Restopher quay đầu lại, nở một nụ cười thân thiện.
Restopher cười vui, vẫy tay: “Ồ, lâu rồi không gặp, Cyril. Cả nhóc Mavelyn và Hydian nữa. Ba người đến đúng lúc lắm.”
Cyril bước xuống xe, gật nhẹ đầu: “Vẫn thói quen tới trước như mọi khi nhỉ, Restopher.”
Restopher cười nhẹ, nhường chỗ: "Nạn nhân là nhân viên tuần tra của thành, phát hiện cách đây không lâu.
Có dấu hiệu rõ ràng của ấn chú cấp Ma thần, tôi vẫn đang xác định nguồn.
Nhưng mấy người xem thử đi, biết đâu phát hiện được hơn tôi."
Cyril bước đến, quỳ gối xuống cạnh thi thể, một người đàn ông đã hóa cứng như tượng băng, toàn bộ cơ thể mang sắc trắng đục như thủy tinh. Không có máu, không có vết thương, chỉ hóa rắn, im lặng, lạnh lẽo.
Mavelyn đứng phía sau, ban đầu chỉ lặng nhìn xung quanh, mắt hơi tò mò quan sát vùng đất bị nhiễu. Bất ngờ, cậu giật mình khi nghe tiếng thầy gọi.
Cyril khẽ quay đầu: “Mavelyn, lại đây.”
Mavelyn giật nhẹ mình, vội bước tới: “Dạ?”
Cyril chỉ vào một mảng da màu tím sẫm ở phần ngực thi thể: "Nhìn kỹ đi. Toàn thân đã thạch hóa dạng thủy tinh, nhưng điểm đặc biệt là chỗ này...", dừng một chút, giọng trầm hơn: “Đây là dấu vết của người con thứ hai trong gia tộc Clitus Edsel.”
Mavelyn mở to mắt: “Cái gì? Ý thầy là... hắn ta... đang ở gần đây sao?”
Restopher nghe tới đó, nhướn mày rồi gật đầu nhẹ: “Thật không hổ danh Cyril. Vậy tôi sẽ thông báo cho hiểm hội lập tức. Chúng ta cần chuẩn bị, chuyện này chắc chắn không dừng lại ở người chết này.”
Cyril không đổi sắc mặt, chỉ khẽ ừm một tiếng.
Hydian vừa quan sát cạnh đó, bỗng lên tiếng: “Không loại trừ khả năng đây chỉ là một tên tay sai. Dấu vết này khác với dấu vết chính chủ. Người con thứ hai kia, có lẽ đang dùng hắn làm vật thí nghiệm...”
Mavelyn khẽ thốt: “Ra là vậy.”
Không khí trầm lại vài phút sau khi ghi nhận toàn bộ dữ liệu và phong ấn thi thể. Mặt trời đã ngả bóng, sắc trời chuyển dần về hoàng hôn.
Restopher vẫy tay: “Vậy nhé, tôi sẽ lo phần còn lại. Ba người cứ đi trước đi.”
Cyril gật đầu: “Cảm ơn. Gặp sau. Có gì bất thường cứ báo với tôi.”
Cả ba quay lại xe. Lên đường rời khỏi vùng nhiễu. Gió cuối ngày bắt đầu thổi mạnh, cuốn bụi mù nhẹ phủ lên những rìa rừng rậm phía xa.
Không xa nơi đó. Trong một vệt không gian mờ vỡ nhẹ, gần ranh giới thực - ảo.
Một bóng người bước ra từ khe rạn không khí, một người đàn ông cao, mặc bộ vest trắng trang nhã, tóc trắng dài đến ngang lưng, xõa tự nhiên như tuyết rơi. Hắn bước ra khỏi không gian rạn như đi dạo, đôi mắt xám bạc ánh lên sự thích thú.
Hắn quay đầu lại, nhìn về phía mà nhóm Cyril đã rời đi, miệng nhếch nhẹ một nụ cười, không phải vui, không phải ác, mà chỉ đơn thuần... bí ẩn.
??? cười nhẹ, giọng nhàn nhã như đang nói về một bức tranh thú vị: “Xem ra... ta bị nhìn thấy chút dấu vết rồi.”
Ngay lúc đó, một người đàn ông khác hiện lên từ bóng tối bên cạnh, mặc một bộ trang phục đen kiểu cổ trang hiện đại, tóc ngắn, thái độ điềm tĩnh, hơi cúi đầu.
?? lịch sự, giọng thấp: "Cậu chủ... vậy có phải đã bị lộ rồi không?"
??? khoanh tay, mắt vẫn nhìn về phía xa, cười khẽ: "Không sao đâu... không sao đâu", hơi nghiêng đầu, gió thổi nhẹ qua tóc trắng: "Bây giờ...vẫn chưa đến lúc cuộc chơi bắt đầu mà", cười lần nữa, sâu hơn một chút, vẫn nhẹ như sương.
“Cứ để họ chuẩn bị kỹ càng thêm một chút đi...”
Bóng hai người dần nhòa vào rìa ánh hoàng hôn, rồi biến mất.
Gió lùa nhẹ qua những con đường phía Tây thành phố, khi hai chiếc mô tô rẽ khỏi trục chính và dần tiến vào khu ngoại vi, nơi lối vào căn cứ ẩn mình dưới một bãi phế liệu giả dạng.
Hydian kéo nhẹ tấm màn trắng của mũ bảo hiểm lên, quay sang nhìn hai người phía sau. Gió mạnh làm tóc cậu rối tung, nhưng vẫn thấy rõ vẻ nghi hoặc trong mắt.
“Thầy... chúng ta thực sự sẽ gặp lại người đó à?”
Cyril không trả lời ngay, chỉ rồ ga nhẹ, dừng xe khi đến trước cửa cơ sở chính, mắt vẫn nhìn thẳng.
Từ phía sau, Mavelyn bước xuống trước. Cậu phủi bụi trên áo khoác, nhìn Hydian với vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa thấp thoáng lo lắng.
“Tôi không định làm ầm lên vụ này...nhưng...”
Cậu hít nhẹ một hơi:
"Restopher… trên tay ông ấy có một vết bớt lạ. Lúc chạm tay tôi nhìn thấy."
Hydian cau mày: "Vết bớt? Loại gì?"
Mavelyn giơ tay trái lên mô phỏng: "Một hình *bướm* nhỏ. Rất mảnh, gần như ẩn dưới lớp da. Nhưng ánh sáng phản chiếu thì...nó lấp lánh tím, kiểu thủy tinh nhẹ. Không thể nào nhầm được."
Cyril lúc này đã tắt máy xe, quay đầu nhìn học trò mình: "Bướm thủy tinh à…"
Không khí chợt trầm hẳn xuống.
Hydian cũng ngừng thở trong thoáng chốc.
Cái tên "Bướm thủy tinh" không phải điều người thường biết. Nhưng những ai từng tiếp cận hồ sơ mật của các hiểm hội đều hiểu - đó là dấu ấn của Clitus Edsel Austin.
Một dấu hiệu chết chóc, đánh dấu "nạn nhân tiếp theo".
Mavelyn siết chặt găng tay, giọng nói trở nên dứt khoát: "Chúng ta không thể để yên được. Tôi không biết Restopher liên quan thế nào, hay là mục tiêu gì...Nhưng tôi chắc chắn, vụ việc này không thể phớt lờ."
Cyril nhắm mắt vài giây, rồi mở ra, giọng lạnh hơn thường ngày: "Ta biết. Và lần này, nếu Austin thực sự đang quay lại, chúng ta không chỉ giúp Restopher, mà có thể sẽ phải chặn trước cả một cuộc thảm sát mới."
Hydian gật đầu, mắt ánh lên quyết tâm.
Cả ba người đứng trước cửa căn cứ, nơi ánh đèn mờ hắt ra từ bên dưới bãi phế liệu. Cánh cửa thép dày từ từ mở ra, chào đón họ vào bóng tối.
Dưới đó, bí mật đang chờ họ giải mã.
Và phía sau bí mật đó…
Là một con quái vật mang đôi cánh bướm thủy tinh.