Tiêu Tiêu Nhi bĩu môi, nhưng trong vô thức, cảm giác đối với Yến Lân cũng đã bớt đi vài phần mâu thuẫn.
Nhớ lại mục đích ban đầu của mình, nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gương mặt nở nụ cười tươi, bước vào trong mái đình.
“Lân Nhi sư huynh ~”
Trước đây, vì Yến Lân tuổi còn nhỏ, trong tông môn có không ít đệ tử gọi hắn là “Lân Nhi sư huynh”. Lâu dần, cách xưng hô ấy mang theo vài phần thân thiết và vẫn được giữ cho đến tận bây giờ.
“Thì ra là Tiêu Nhi sư muội.”
Yến Lân cũng nở nụ cười chào đón, đồng thời thu tay lại, ngừng nghịch mặt nước, rồi thong thả dùng khăn tay lau sạch từng ngón tay.
Tiêu Tiêu Nhi chợt ngẩn người, cảm giác kháng cự trong lòng dường như hạ xuống còn -1-1-1-1… Nàng vội lắc đầu, cố làm ra vẻ vui mừng:
“Không ngờ Lân Nhi sư huynh vẫn còn nhớ đến ta.”
Xét cho cùng, giữa hai người vốn chẳng có nhiều mối liên hệ gần gũi. Cùng ở chung một tông môn, thỉnh thoảng gặp nhau, chỉ dừng ở mức quen biết xã giao.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play