Yến Lân luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng chẳng thể chỉ ra là sai ở đâu.

Ba năm sau, thiếu niên mười bảy tuổi đã hoàn toàn nảy nở, dung mạo vẫn quá mức xinh đẹp, nhưng đã mất đi vẻ non nớt khi trước.

Yến Lân hồi tưởng lại suốt năm năm qua — từ lúc làm những chuyện xấu để giá họa nhân vật chính, rồi thả tay rút lui, đến việc đám đệ tử thường xuyên gây khó dễ cho hắn.

Trong một môn phái rộng lớn như Dao Quang Tông, nhân vật chính lại bị cô lập triệt để.

Bỗng nhiên, Yến Lân sững sờ. Tất cả… quá thuận lợi.

Nhân vật chính quá mức nhẫn nhịn, thậm chí chẳng hề phản kháng.

Yến Lân: “…”

Chẳng lẽ… hắn đã đẩy nhân vật chính đến mức sụp đổ rồi sao?

Đôi mày tinh xảo hơi nhíu, thoáng hiện chút phiền muộn. Làm vai ác vốn dễ, nhưng làm thế nào để một nhân vật chính đã bị áp bức đến tuyệt vọng tỉnh lại lần nữa, hắn thật sự chưa từng nghĩ tới.

Không phải nhân vật chính thường là loại “đánh không chết tiểu cường”, càng đè ép càng mạnh mẽ vươn lên sao?

Yến Lân khẽ thở dài.

Nếu tình hình cứ tiếp diễn, đến khi Vô Diễn chân nhân lấy Chí Tôn Huyền Linh Cốt, nhân vật chính liệu có trực tiếp “cúp máy” luôn không? Vậy thì nhiệm vụ của hắn biết làm sao? Về nhà thế nào? Sống lại ra sao?

Càng nghĩ càng phiền.

Không được, hắn nhất định phải kích hoạt lại nhân vật chính!

Hoàn toàn không ngờ mình phải gánh thêm một nhiệm vụ nữa, Yến Lân chỉ có thể bất đắc dĩ than thở. Dù sao, nếu nhân vật chính “toang” nửa chừng, giao dịch với hệ thống vai ác chắc chắn sẽ thất bại.

Yến Ly đến đây, Yến Lân không khỏi nghiêng đầu, ánh mắt khẽ liếc về phía người đang cụp mi, yên lặng rót trà cho hắn — vị sư đệ vẫn luôn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh.

Mấy năm nay, những lần bị khi dễ, bị cô lập, tựa hồ chỉ khiến Yến Ly càng thêm trầm mặc. Giữa đôi mày đã chẳng còn chút bóng dáng non nớt, thay vào đó là vẻ sắc sảo lạnh nhạt. Mày kiếm mắt sáng, dáng người cao thẳng, nhìn qua thậm chí còn ổn trọng hơn Yến Lân — dù tuổi tác rõ ràng chỉ kém hắn hai năm.

“Làm sao vậy, sư huynh?”

Yến Ly nhẹ nhàng kiểm tra chung trà, nhiệt độ vừa vặn, cũng chẳng làm bẩn vành chén.

“Sư huynh hôm nay muốn uống  trà hoa hồng sao? Nhưng  trà hoa hồng đã hết rồi, cần sư đệ đến chỗ Nam Dương chân nhân xin thêm một ít.”

Dứt lời, hắn đứng dậy, động tác quen thuộc đến mức tự nhiên, rõ ràng không phải lần đầu tiên làm việc này. Nhưng ngay khi hắn xoay người, cổ tay lại đột ngột bị nắm chặt.

Yến Ly hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm ngón tay thon dài trắng nõn đang giữ lấy mình, rồi theo động tác kéo nhẹ của đối phương, chậm rãi xoay người, đôi mí khẽ run, ánh mắt lộ ra một tia hoang mang.

Yến Lân nhìn bộ dạng nhẫn nhịn kia, không khỏi nhớ lại lần đầu tiên hắn hất cằm, ra lệnh Yến Ly làm việc. Khi ấy, đôi mắt kia còn chứa vài phần phản kháng mơ hồ. So với hiện tại… Yến Lân chỉ biết đưa tay chống trán, một trận bất đắc dĩ dâng lên.

Hắn buông tay, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, giọng dứt khoát:

“Ngồi.”

Yến Ly thoáng do dự, nhưng dưới ánh mắt cường ngạnh của Yến Lân, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống. Bộ dáng quá mức cẩn thận kia khiến Yến Lân nghẹn lời, trong lòng càng thêm chắc chắn — vai chính này hoàn toàn sụp đổ rồi.

Chống cằm, Yến Lân chăm chú nhìn người bên cạnh không chớp mắt. Đến khi Yến Ly bị nhìn đến đứng ngồi không yên, hắn mới chậm rãi mở miệng:

“Mấy năm nay, sư đệ thật sự không có gì muốn nói với ta sao?”

Bước đầu tiên để đánh thức, chính là cho đối phương một chút dũng khí.

Hắn vốn không kỳ vọng có thể lập tức nhận được đáp án. Nhưng đúng lúc chuẩn bị tiếp tục nói, bên tai lại truyền đến một giọng nói trầm thấp.

“… Cái gì cũng có thể nói sao?”

Ánh mắt Yến Lân sáng rực, trong lòng dâng lên một tia hy vọng, vội vàng gật đầu:

“Đúng, đều có thể.”

Thế nhưng, chỉ chốc lát sau, hắn thấy Yến Ly khẽ lắc đầu.

Yến Lân: “……” Ta quần đều cởi xong rồi?! Không phải, phí công mong đợi một hồi.

Hắn đành kiên nhẫn khuyên nhủ, giọng điệu ôn hòa hơn:

“Có gì thì nói ra, đừng cứ giấu trong lòng. Nín nhịn lâu ngày không tốt cho thân thể… Còn nữa, Nam Dương chân nhân chẳng phải luôn dạy ngươi sao? Nếu gặp khi dễ, phải đứng lên, phản kháng thật mạnh mẽ! Chứ đừng yên lặng chịu đựng, như vậy chỉ càng khiến người khác lấn tới. Hiểu chưa?”

Yến Ly im lặng rất lâu, như thể đang nghiền ngẫm từng lời. Cuối cùng, hắn chậm rãi gật đầu.

“Sư đệ đã biết.”

Ngừng một lát, hắn lại nói:

“Đa tạ sư huynh chỉ dạy.”

Yến Lân phẩy tay, tỏ vẻ không để bụng. Chỉ cần nghe lọt tai là tốt rồi. Hắn chỉ hy vọng lần này vai chính có thể thật sự tỉnh lại, để hắn còn hoàn thành nhiệm vụ vai ác, công thành lui thân, sống yên ổn qua ngày.

---

Nhưng, ngay khi bước ra khỏi nơi ở của Yến Lân, Yến Ly lập tức đổi hướng, rẽ thẳng đến phủ của Nam Dương chân nhân.

“Tiểu tử ngươi, lần này lại đến xin  trà hoa hồng sao?”

Vừa thấy Yến Ly, Nam Dương chân nhân liền hừ lạnh. Lời trách cứ kia mang theo vài phần bất mãn: nói bao nhiêu lần rồi, cứ quanh quẩn chuyện vặt vãnh, uổng phí thiên phú trời ban. Nếu không phải thấy hắn chưa từng lười biếng trong tu hành, lại chịu khổ khổ luyện, thì đã chẳng nể nang mà đuổi thẳng.

Đối với lời trách móc ấy, Yến Ly chẳng hề dao động, chỉ gật đầu.

Nam Dương chân nhân hừ nhẹ, phất tay. Một đạo bóng đen như cung tiễn rời cung bay vút ra, mang theo nửa phần lực đạo Thần kỳ, lao thẳng về phía Yến Ly.

Yến Ly vững vàng tiếp lấy. Hạ mắt nhìn, đó là một vò trà mới.

Nam Dương chân nhân hài lòng gật đầu, lại tiện tay ném thêm hai vò trà nữa, lần này lực đạo bình thường hơn.

“ Tốt, cút đi.”

“Đa tạ, Nam Dương chân nhân.”

Yến Ly ôm lấy mấy vò trà, xoay người định rời đi.

Nhưng ngay khi sắp bước ra khỏi phủ, một bóng dáng nhẹ nhàng đã bước tới — chính là Tiêu Tiêu Nhi, nữ nhi của Nam Dương chân nhân.

Vừa nhìn thấy Yến Ly, mắt nàng sáng lên, như một con bướm xinh đẹp bay đến, mang theo nụ cười rạng rỡ, tràn đầy niềm vui mến mộ.

“Yến sư huynh, sao không nói một tiếng để ta biết ngươi đến?”

Rồi ánh mắt nàng khẽ dừng lại trên những vò trà trong tay Yến Ly, nụ cười tươi tắn liền nhạt đi.

“Lại là mang trà cho Lân Nhi sư huynh sao?”

Yến Ly chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm một lời, lướt qua nàng mà đi.

Nhưng khi bước chân sắp qua khỏi cổng, ống tay áo lại bị giữ chặt. Hắn hơi nhíu mày, đáy mắt lộ ra một tia không kiên nhẫn.

Tiêu Tiêu Nhi khẽ run. Tuổi mới lớn, tâm tư non nớt, dễ dàng cảm nhận được sự lạnh nhạt kia, nhưng vẫn lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn hắn, giọng run nhẹ:

“Yến sư huynh… vì sao ngươi chưa từng nhìn thấy ta? Rõ ràng ngươi biết ta…”

— Thích ngươi mà.

“Buông tay.”

Hai chữ lạnh lẽo, dứt khoát, không chút nể tình.

“Vì… vì sao?!”

Ánh mắt nàng đảo qua mấy vò trà trong tay hắn, như chợt nghĩ ra điều gì, phẫn nộ trào lên, giọng lạc đi:

“Ngươi biết chứ, đúng không?! Hắn đối với ngươi như vậy, dung túng người khác khi dễ ngươi, còn vu oan hãm hại ngươi! Vậy mà ngươi còn—”

Lời chưa dứt đã nghẹn lại.

Ánh mắt Yến Ly chậm rãi nâng lên, lạnh lẽo, quỷ quyệt, cố chấp đến méo mó, như muốn nuốt chửng cả thân ảnh thiếu nữ trước mặt.

“Bởi vì… ta vui.”

Giọng hắn nhẹ như gió thoảng, nhàn nhạt đến mức gần như tan biến trong không khí.

Đương nhiên Yến Ly biết.

Hắn biết rõ gương mặt dịu dàng ôn nhu, bao dung vô hại kia, thực chất là một chiếc mặt nạ hoàn mỹ.

Hắn cũng biết, mỗi lần đám đệ tử kia tìm hắn gây sự, người nọ sẽ lặng lẽ ẩn vào một góc, tự cho là giấu giếm rất khéo, dáng vẻ vụng về ấy khiến Yến Ly chẳng nhịn được mà muốn… phối hợp thêm một chút.

Hắn  cảm thấy sư huynh mình… thật đáng yêu.

Tiêu Tiêu Nhi run rẩy, ánh mắt mở to, rồi theo bản năng lùi lại một bước. Áp lực từ cái nhìn ấy khiến nàng nghẹt thở, chẳng kịp suy nghĩ gì thêm, liền xoay người chạy vội.

Thật lâu sau, Yến Ly mới nhấc chân, tiếp tục bước đi. Ánh mắt trở về vẻ yên lặng, như thể chưa từng có gì xảy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play