Khi Tô Trạch Tuế mở mắt lần nữa thì trời đã về chiều.

Cậu đang nằm trên chiếc giường mềm trong phòng ngủ, trên người đắp cái chăn hoa loè loẹt quen thuộc của gia đình.

Bố cục căn phòng này rất giống với ngôi nhà thời thơ ấu trước khi cậu xuyên không, chỉ là cách trang trí sang trọng hơn nhiều. Trên tủ xếp đầy đồ chơi xa xỉ, còn sách thì hiếm hoi, chỉ lác đác vài quyển mô hình.

Sau một hồi vật lộn tìm hiểu, Tô Trạch Tuế mới nắm rõ tình hình của “bản thân” ở thế giới này.

Cậu sinh ra trong gia đình hào môn: cha làm quan, mẹ kinh doanh, cả đời cơm no áo ấm. Thế nhưng lại chẳng biết quý trọng, ngược lại còn trở thành một công tử ăn chơi, trong trường thì bắt nạt bạn bè, ở nhà thì nổi nóng vô cớ, ra ngoài thì chuyện xấu gì cũng làm.

Giáo viên thở dài, anh trai đau đầu, cha mẹ ngậm ngùi. Có thể nói, cậu chính là một “tiểu ác ma” vô pháp vô thiên điển hình.

Dù học sớm nhưng lại trốn học, lưu ban, nghỉ học đủ kiểu. Thành ra mười tám tuổi rồi mà vừa mới bước vào lớp mười một.

Trong lúc Tô Trạch Tuế lục lọi khắp phòng tìm manh mối, từ phòng khách vẫn vẳng lại tiếng cãi vã nho nhỏ.

Tường cách âm khá tốt, nhưng nghe loáng thoáng thì hình như là mẹ cậu đang cười lạnh, châm chọc ai đó. Người cha vốn ít nói thi thoảng lại phụ họa, còn anh trai thì ra sức khuyên can.

Một cảnh tượng “chiến trường gia đình” thế này thật sự là điều mà một kẻ hướng nội, sợ giao tiếp như Tô Trạch Tuế không thể chịu nổi. Bụng thì đói cồn cào, cậu chỉ biết ngồi chờ, chờ đến khi bên ngoài ngừng cãi vã thì mới dám mò ra tìm chút gì ăn.

Đang chờ, chợt có tiếng gõ cửa.

Giọng Tô Minh Vũ vang lên từ ngoài: “Dậy rồi à? Ra ăn bánh đi.”

Đôi mắt Tô Trạch Tuế sáng lên, cậu vội vàng bật dậy mở cửa.

Trên bàn ăn, chiếc bánh ngọt ba tầng đặt làm từ Pháp được đặt ngay ngắn ở vị trí trung tâm, xung quanh bày biện một vòng những món ngọt nhỏ xinh tinh tế, tạo nên một khung cảnh ngọt ngào như mơ.

Thế nhưng, bầu không khí giữa bốn người trong nhà lại vô cùng kỳ quái.

Tô Trạch Tuế gần như dán sát người anh trai Tô Minh Vũ mà ngồi.

Tô Minh Vũ phải nghiêm khắc nhắc nhở cậu mấy lần: “Ngồi thì ngồi cho nghiêm túc.”

Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu rồi kéo ghế dịch về chỗ cũ. Nhưng chẳng được bao lâu, cậu lại khẽ khàng dịch dịch ghế, nhích dần trở lại chỗ anh trai rồi dán sát vào như cũ.

Trong suốt bữa ăn, Tô Trạch Tuế chỉ chăm chú cắm đầu vào chiếc bánh, ngay cả lúc muốn lấy mấy món ngọt nhỏ cũng không dám ngẩng lên, mà lén lút đưa nĩa chọc một cái rồi nhanh tay kéo về, y như đang ăn vụng.

Trông chẳng khác nào một đứa nhỏ ăn mày lén lút, chứ chẳng giống chút nào nhân vật chính trong bữa tiệc sinh nhật, khiến cho Tô Minh Vũ cũng chẳng còn cách nào nổi giận nổi.

Mẹ Tô mỉm cười hiền hòa gắp một quả dâu tây to tròn đỏ mọng, đặt vào đĩa trước mặt cậu con út: “Ăn nhiều một chút.”

Nhìn trái dâu đỏ tươi, căng mọng nước trong đĩa, Tô Trạch Tuế khẽ sững người.

Cảm giác cơ thể em trai cứng đờ, Tô Minh Vũ lập tức thấy có điều chẳng lành.

Cha mẹ bận rộn công việc ít khi hiểu rõ tính nết Tô Trạch Tuế, nhưng anh thì biết quá rõ cái tính khó chịu của đứa em này. Cái kiểu ngây ra kia, thường chỉ là dấu hiệu báo trước cơn bùng nổ. Tiếp theo, kiểu gì cũng sẽ chẳng nói chẳng rằng mà lật bàn một cái.

Cái trò đó chẳng biết thằng nhóc học ở bộ phim nào, hễ không vừa ý là lại thích lật bàn, có lẽ còn thấy bản thân như vậy mới “ngầu”.

Nghĩ tới đây, Tô Minh Vũ thầm may mắn vì bàn ăn nhà mình giờ đã đổi sang loại bàn đá cẩm thạch, với đôi tay chân gầy guộc của em trai chắc chắn không thể lật nổi.

Anh giữ vẻ mặt nghiêm nghị, trong lòng chuẩn bị sẵn bài răn dạy, định phen này phải chỉnh đốn cái thói ngang ngược của cậu nhóc. Cái thước gỗ mới mua cho việc phạt trẻ chắc cũng sắp được dùng rồi, anh thật sự chẳng ngại “giáo huấn” ngay cả trong ngày vui thế này.

Thế nhưng giây tiếp theo, bên tai anh lại vang lên một giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “C… cảm ơn… mẹ…”

Âm điệu mảnh mai, mềm nhẹ, yếu ớt đến mức tiếng “mẹ” phía sau gần như tan thành hơi thở, khó mà nghe rõ.

Vậy mà mẹ Tô lại cười đến nheo cả mắt, trên khuôn mặt ánh lên niềm vui và sự thỏa mãn chưa từng có:“Ừ, ngoan lắm. Chúc mừng sinh nhật con.”

Tô Minh Vũ ngẩn ra, hồi lâu sau mới nhận ra em trai mình bây giờ đã hoàn toàn “thay đổi tính tình”, không còn là tên phá gia chi tử lúc nào cũng lạnh lùng, cay nghiệt với cả nhà nữa.

Anh khẽ liếc nhìn Tô Trạch Tuế, đứa em vừa ăn vừa cứ thích dán sát lấy mình.

Rõ ràng vẫn là gương mặt ấy nhưng khí chất lại khác hẳn. Cậu thiếu niên với đôi má trắng trẻo phồng lên như chú chuột nhỏ, đang vui vẻ gặm dâu tây, khóe môi còn vương chút kem trắng mịn.

Trong lòng Tô Minh Vũ bất giác mềm nhũn.

Anh chợt có một ảo giác kỳ lạ: dường như chính cái dáng vẻ ngây ngô sau khi va đầu: “không còn bình thường” này… mới đúng là dáng vẻ mà em trai mình vốn nên có.

---

Có lẽ do di chứng của lần xuyên không, mấy đêm liền Tô Trạch Tuế đều gặp ác mộng.

Cảnh trong mơ luôn thay đổi: lúc thì là thế giới tận thế, người ăn thịt người; lúc lại rơi vào những dòng xoáy vô tận, nơi boss mọc ra như nấm; khi thì lạc đến một xứ sở xa lạ hỗn loạn, trị an rối ren.

Chỉ có một điều không hề đổi thay, cậu luôn là nhân vật pháo hôi.

Cậu không ngừng bị đuổi bắt, bị truy sát, tính mạng treo lơ lửng chỉ trong khoảnh khắc. Trong lòng hoảng loạn, vừa sợ hãi vừa không biết làm sao.

Nhưng vào những thời khắc sinh tử, bao giờ cũng sẽ có một “đại lão” xuất hiện. Người đó thủ đoạn sắc bén, lạnh lùng ít lời nhưng luôn kịp thời cứu cậu thoát khỏi hiểm cảnh.

Dù chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt, Tô Trạch Tuế vẫn có thể cảm nhận rõ ràng từ đối phương một sự an toàn và tin cậy chưa từng có.

Tô Trạch Tuế cho rằng tất cả chỉ vì bản thân chưa đủ cảm giác an toàn, thế nên cậu lục kho, lôi ra mấy con thú bông thuở nhỏ của “nguyên chủ”, giặt sạch sẽ định bụng tối đến sẽ ôm cả một đống thỏ con, gấu trúc, hải cẩu bông mà ngủ.

Ngoài những cơn ác mộng vụn vặt ấy, cuộc sống ở thế giới mới này với cậu thật ra thích nghi cũng không tệ.

Nhiều chuyện trước khi xuyên không cậu đã quên mất, nhưng lại có thêm rất nhiều điều mới. Cậu có cha mẹ luôn bao dung vô điều kiện, có người anh trai mà tưởng chừng đã mất nay lại tìm lại được. Cậu thấy thế là đủ rồi. Đôi khi còn có thể vượt qua nỗi sợ giao tiếp, lí nhí cùng cha mẹ trò chuyện đôi ba câu.

Hôm đó trong góc phòng khách, Tô Trạch Tuế phát hiện trên giá sách mấy cuốn sách.

Bìa sách quen thuộc, màu đỏ, màu vàng, màu xanh… chỉ cần liếc mắt thôi cũng đủ khiến cậu cảm giác tóc mình sắp rụng sạch. Không phải ác mộng “sinh học cạnh tranh”, bảo bối của mấy huấn luyện viên thi đấu đây sao:《Bài giảng vật lý Feynman》, 《Con đường vàng》, 《Vật lý cao hơn, diệu hơn》?!

Đôi mắt đẹp của Tô Trạch Tuế sáng rực lên.

Cậu vội kéo góc áo anh trai, lôi Tô Minh Vũ vào tận trong góc rồi chỉ tay vào giá sách, nghiêm túc nói:“Muốn học.”

“Dược học?” Tô Minh Vũ nhìn theo hướng tay cậu, thấy rõ mấy cuốn sách thì bật cười: “Ngốc ạ, vốn chỉ là đầu óc bị va chạm thôi, giờ ngay cả mắt cũng hỏng luôn rồi hả?”

Nghe vậy, Tô Trạch Tuế nhăn nhó cái mặt nhỏ.

Không dám trừng anh, cậu liền phồng đôi má trắng nõn, trừng to mắt… nhưng là trừng vào đôi mắt hạt đậu của con chó con hoạt hình trên chiếc dép lê của anh trai. Từng chữ rành mạch: “Em muốn học.”

Lần này Tô Minh Vũ rốt cuộc cũng nghe rõ, nhưng lại càng kinh ngạc hơn.

Anh cao hơn cậu nửa cái đầu, tiện tay rút từ kệ xuống quyển sách thời cấp ba của mình, giơ trước mặt cậu lắc lắc: “Em chắc chứ? Thật sự muốn học cái này?”

Tô Trạch Tuế lập tức gật đầu, ánh mắt long lanh đầy quyết tâm.

Tô Minh Vũ ném quyển sách xuống bàn, mặt không cảm xúc, xách cổ áo sau của em trai kéo thẳng ra cửa: “Đi thôi, đưa em tới bệnh viện tâm thần khám cấp cứu.”

Nhìn cánh cửa lớn ngày một gần, Tô Trạch Tuế hoảng hốt giãy giụa, quýnh quáng kêu: “Đừng, đừng… em không đi!”

Xã giao còn sợ, huống chi là ra khỏi cửa — thà chết chứ không đi!

“Được rồi, đừng làm ầm nữa.” Tô Minh Vũ buông tay, từ tủ giày lấy ra tấm thẻ hội viên câu lạc bộ Speedsters, treo ngay lên cổ em trai: “Chuyện học để sau rồi tính. Hôm nay anh rảnh, dẫn em đi hủy ID ở câu lạc bộ đua xe.”

Tô Trạch Tuế vẫn cứng đầu lắc đầu: “Không… không đi.”

“Chính chủ không đi thì làm sao hủy được? Hay em còn định tiếp tục đua xe sau này? Hửm?” Tô Minh Vũ cười nhạt, ánh mắt quét tới khiến áp lực huyết mạch như dội thẳng lên người em trai.

Cuối cùng, cuối cùng, Tô Trạch Tuế chỉ kịp vơ lấy cái ba lô căng phồng, đã bị anh trai lôi thẳng ra ngoài.

Trong chiếc Cullinan đen lao vun vút trên đường.

Tô Minh Vũ vừa vặn tay lái, vừa liếc sang cậu em trai ngồi cạnh, toàn thân trang bị như ra trận:

“Em tính làm minh tinh hả?”

“Hửm?” Tô Trạch Tuế nghiêng đầu nhìn anh.

Cậu vừa đội xong mũ lưỡi trai lại kéo khẩu trang lên tận mũi, còn đang lục trong balô định móc thêm cái kính râm ra. Thấy anh chẳng nói thêm gì, cậu do dự một chút nhưng rồi vẫn kiên quyết đeo cặp kính to quá khổ lên sống mũi thẳng tắp.

Cảm giác an toàn +100!

Chiếc xe lao vun vút, chẳng mấy chốc đã đến cổng câu lạc bộ.

Dừng xe, Tô Minh Vũ thuận tay gỡ luôn cái kính râm của em trai: “Thôi, mấy món kia thì kệ, nhưng kính thì đừng đeo. Trong đó đèn tối, coi chừng vấp ngã lăn ra đất. Anh chờ em ở bãi xe, đi đi.”

Nếu là trước đây, chắc chắn anh phải tận mắt dắt em trai vào trong, nhìn thấy ID bị hủy mới yên tâm đề phòng nó giở trò. Nhưng giờ đây, nhìn bộ dạng rụt rè căng thẳng của thiếu niên bên cạnh, anh quyết định nể mặt cho cậu một chút thể diện.

Tô Trạch Tuế vừa đặt chân xuống xe, trong đầu còn chưa kịp nghĩ ra cách nào để từ chối khéo. Ai ngờ chiếc xe đen đã “vút” một cái, phóng thẳng vào bãi đỗ để lại mình cậu đứng ngẩn ngơ trong làn bụi mù.

Cậu mím môi rồi “bộp bộp” lấy hai tay vỗ mạnh vành mũ lưỡi trai, coi như lặng lẽ trút chút bất mãn ra không khí.

Đúng lúc ấy, từ cổng câu lạc bộ có người bước ra, vừa khéo bắt gặp động tác kỳ quặc của cậu, tò mò quay đầu nhìn.

Tô Trạch Tuế lập tức cứng đờ, cổ cứng ngắc rụt người lại rồi bước nhanh về phía một góc khuất không ai để ý.

… Cậu là không khí. Đừng nhìn cậu.

Đợi một lúc, thấy anh trai thật sự không có ý định đi cùng, Tô Trạch Tuế đành miễn cưỡng chấp nhận sự thật — phải tự mình đi hủy ID hội viên.

Nhưng cậu sợ phải nói chuyện với người lạ. Chỉ cần mở miệng, tim sẽ đập loạn, lưỡi líu lại, nói chẳng trôi chảy. Trước đây đi học, cậu từng bị bạn bè đuổi theo trêu chọc gọi là “thằng nhóc câm”.

Quả đúng như câu thần chú của dân sợ giao tiếp: “Dù tan xương nát thịt cũng không sợ, chỉ sợ phải mở miệng nói một câu.”

“X-x-xin… chào. Đây… đây… không, không đúng…”

Lặp đi lặp lại tập mãi, cuối cùng cậu mới có thể nói trơn tru một câu đơn giản.

“Xin, xin chào… đây là thẻ hội viên của tôi, tôi muốn hủy vĩnh viễn ID, cảm ơn.”

“Xin chào, đây là thẻ hội viên của tôi, tôi muốn hủy vĩnh viễn ID, cảm ơn.”

“…”

Đảm bảo những câu đó đã trở thành phản xạ cơ bắp, Tô Trạch Tuế mới len lén nhấc vành mũ lên, liếc nhanh một cái, âm thầm nhớ kỹ đường đi đến quầy lễ tân của câu lạc bộ. Sau đó lại vội vàng kéo mũ che xuống, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi giày, từng bước chậm rãi di chuyển.

“Xin chào, đây là thẻ hội viên của tôi……”

“… tôi muốn hủy vĩnh viễn ID……”

Vừa đi vừa lẩm nhẩm, trông chẳng khác nào học sinh tiểu học đang xếp hàng chờ lên bục đọc thuộc lòng bài.

“Bộp!” Đúng như dự đoán, vì mải cúi đầu không nhìn đường, cậu thẳng thừng đâm sầm vào lưng ai đó.

Đang nhập tâm đọc thuộc, Tô Trạch Tuế theo bản năng buột miệng: “Cảm, cảm ơn… cảm ơn…”

Nếu không phải còn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng mát lạnh của xà phòng trên áo đối phương, cậu thật sự sẽ nghĩ mình vừa đụng trúng… một ngọn núi. Người kia đứng vững như bàn thạch, còn cậu thì mắt nổ đom đóm loạng choạng lùi hẳn mấy bước.

“Không đúng, không đúng…” Cậu vừa ôm chặt vành mũ vừa choáng váng sửa lại lời: “Xin chào, đây là thẻ của tôi……”

Chỉ chốc lát sau, hệ thống ngôn ngữ nghèo nàn của cậu rốt cuộc cũng khởi động đúng kênh, vội vàng đổi giọng: “… xin, xin lỗi.”

Tim Tô Trạch Tuế đập thình thịch như trống trận, dưới lớp khẩu trang gương mặt đỏ bừng, lan tận xuống cổ. Cậu cúi gằm đầu không dám nhìn ai, như thể chiếc mũ lưỡi trai chính là lớp giáp cuối cùng bảo vệ mình.

Không khí im lặng đến mức đáng sợ. Cậu còn tưởng người kia đã đi khỏi, ai ngờ đầu mình bỗng nghe một giọng trầm thấp, thoáng u ám: “Cái nào là của cậu… ‘đ-đ-đ-đúng, xin lỗi’?”

Giọng nói của một người đàn ông trưởng thành, trầm ấm, hòa cùng nhịp tim dồn dập như trống của chính cậu khiến Tô Trạch Tuế cảm nhận rõ từng rung động trong tai.

Trầm, quyến rũ, pha chút lười biếng và sắc lạnh, mang một chất riêng khó tả.

Má cậu lập tức như bừng lửa, tay nắm chặt tấm thẻ ID treo trên cổ.

Từ trước tới nay, cậu vốn không giỏi ăn nói, nên cực kỳ ngưỡng mộ những người vừa nói chuyện hay vừa có giọng nói dễ nghe. Những người ấy vừa kiểm soát tình huống, vừa mang lại một bữa tiệc thính giác, đúng chuẩn “mục tiêu ngắm trúng tim cậu” luôn.

Nói thẳng ra, cậu… dường như là một người nghe nhạc bằng tai và trái tim, nói nôm na là “nghiện giọng hay”.

Nếu như bình thường, cậu chắc chắn sẽ đỏ mặt đến mức chẳng dám hé răng nói nửa lời. Nhưng bây giờ, trước giọng nói hấp dẫn ấy, miệng lại “chạy trước não”: “Đ-đây là…”

Nhờ phản xạ cơ bắp, cậu đưa thẻ ID ra một cách tự nhiên: “Thẻ hội viên của tôi.”

Nói xong, Tô Trạch Tuế chỉ muốn chạy ra góc tường… va đầu vài cái cho nguôi bớt xấu hổ.

Cậu như một con người-máy, trong chương trình chỉ được cài mấy câu nói, mỗi lần “kích hoạt chế độ trò chuyện thụ động” là lại đọc xong rồi trả lời lung tung.

Cậu liếc thấy người đàn ông xoay xoay thẻ đen trên ngón tay, rồi hờ hững đáp một tiếng: “Ừm.”

Trong thế giới hẹp dưới vành mũ, Tô Trạch Tuế chật vật quan sát, thấy người đàn ông vừa nói xong cất thẻ đen, quay người bỏ đi — chắc chắn không để tâm đến cậu, cũng không bận tâm tới mấy câu nói lộn xộn vừa nãy.

Tô·Người-máy·Trạch-Tuế mới từ từ thả thẻ ID xuống, mắt dõi theo đôi giày của hắn khuất dần.

Khi đối phương hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, nhịp thở gấp gáp của cậu cũng dịu bớt một chút.

Không sao cả, người ta không quen cậu, cũng không nhìn thấy mặt cậu. Nghe được giọng nói hay như vậy, xấu hổ một chút cũng đáng thôi. Cậu tự nhủ và an ủi chính mình.

Cậu cố gắng quên đi đoạn “tai nạn” xấu hổ ấy, rồi lại len lén quay về góc khuất trong sảnh câu lạc bộ.

Lần này, cậu quan sát thật kỹ tất cả các đường đi đến quầy lễ tân, đảm bảo rằng dù không nhìn đường nhiều, cũng sẽ không lặp lại vụ va phải người vừa rồi, mới dám tiếp tục hành động.

Tô Trạch Tuế nắm chặt tay, tự hít một hơi, cổ vũ bản thân: Làm xong thật nhanh, về nhà thật nhanh… về trong chăn ấm an toàn, cuộn tròn thôi…

Vài phút sau, Tô Trạch Tuế cũng xếp được vào cuối hàng ở quầy lễ tân.

Không biết hôm nay có phải ngày xấu không, hay sao mà vừa mười mấy phút nữa là tới lượt cậu, bỗng một cánh tay khoác lên vai cậu, kèm theo mùi mồ hôi thoang thoảng.

Cậu giật mình toàn thân run bần bật, rồi nghe giọng người bên cạnh thì thầm vào tai: “Chào cậu, anh tên Ro, làm quen nhé?”

“T-t-tôi…”

Đối mặt với một pha xã giao bất ngờ như vậy, cậu sợ đến mức run rẩy, cảm giác như ai đó bóp cổ họng mình, chẳng thốt ra được lời nào.

Ro thì chẳng nhận ra chút gì, thậm chí còn tự nhiên đến mức… nắm nhẹ má cậu qua khẩu trang.

Cậu che kín cơ thể, chỉ để lộ đôi mắt trong veo, linh động, sáng như sao; khóe mắt còn có một nốt ruồi nhạt, theo chuyển động của khẩu trang mà thoáng ẩn thoáng hiện. Nhìn là biết chắc hẳn là một gương mặt nổi bật, thu hút.

Bị tán tỉnh bất ngờ mà cậu lại lo lắng đến mức lông mi rung rinh, như cánh bướm trước khi bay, đáng yêu vô cùng.

Ro chơi ở câu lạc bộ xe hơn cả quán bar, cảm nhận được độ mềm mại nhưng chắc chắn của đôi tay gã, liếm môi một cái: “Đừng ngại chứ… Speedsters Club còn có khách sạn riêng nữa. Nếu em chịu ‘chiếu cố’… thì tối nay…”

Tô Trạch Tuế vốn không biết cách từ chối.

Nhưng dường như người kia lại coi sự im lặng của cậu là đồng ý.

Cậu cảm nhận bàn tay còn lại của đối phương trượt dần xuống lưng mình, có vẻ coi cậu như một con vịt… Cậu muốn giãy ra nhưng cơ thể chẳng chịu nghe lời.

… Anh trai cứu với!

Cậu đoán chắc mình đang run rẩy dữ dội trông rất tội nghiệp. Vì Ro còn chưa kịp nhét danh thiếp vào túi cậu, nên ngay giây tiếp theo cả người cậu bỗng… bay ra.

Không hề phóng đại, đúng nghĩa là “phịch” một cái bay ra, rồi “bịch” ngã lăn cách nửa mét so với chỗ đứng ban đầu.

Tô Trạch Tuế ngoái lại, thấy người vừa đá mình đứng ngay phía sau, mắt lờ đờ buông xuống, nhìn như đang xem một xác chết.

Người đàn ông cao hơn cậu gần cả cái đầu, thân hình hoàn hảo, khuôn mặt sâu sắc, sắc nét; sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, tỏa ra khí chất “địa ngục Shura” áp đảo toàn bộ không gian, khiến cậu gần như không thở nổi.

Mái tóc đen rên trán hắn còn dính những hạt nước nhỏ, chắc là vừa lái xe xong rồi rửa mặt.

Tô Trạch Tuế còn đang lưỡng lự, không biết nên nói “cảm ơn” hay lùi sang một bên để người đàn ông làm việc ở quầy trước, thì bỗng Ro đứng phắt dậy, nắm chặt tay lao thẳng về phía hắn.

Cậu vội nhắm chặt mắt lại theo phản xạ.

Một loạt tiếng đấm va vào thịt dừng lại, cậu mới hé mắt nhìn, thấy Ro lại nằm vật xuống sàn, ôm bụng r*n rỉ: “Bảo vệ câu lạc bộ đâu?! Dám đánh người giữa chốn công cộng! Còn luật pháp ở đâu nữa hả?!”

Tô Trạch Tuế thấy bảo vệ câu lạc bộ đứng không xa, nhưng hoàn toàn không hề có ý can thiệp giúp Ro.

Xung quanh, mọi người vừa lùi lại vì sợ, vừa lén thì thầm bàn tán: “Ghê thật… chẳng làm gì được… câu lạc bộ kia là nhà anh ta đầu tư mà…”

Ro chắc chắn cũng nghe thấy.

Trước nay luôn tự xem mình là tay đào hoa bậc nhất, giờ đứng giữa đám đông mà bị bẽ mặt tơi tả, gã vừa đỏ vừa xanh mặt, duỗi cổ ra hăm dọa: “Có tiền có quyền thì sao?! Tao sẽ tới công ty nhà mày làm ầm lên, tung hết chuyện xấu của mày lên mạng! Để mày tan nát danh tiếng! Ha, lúc đó xem ông bà già nhà mày xử lý mày ra sao!”

Tô Trạch Tuế đang mơ màng, tinh thần lơ lửng đâu đâu, thậm chí còn thầm ngắm đường nét cơ bắp của người đàn ông — vừa hài hòa, vừa tiềm ẩn sức mạnh.

Chẳng ngờ, ngay sau đó, người đàn ông vốn im lặng bấy lâu cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu bình thản nhưng lại lẫn chút uy quyền, gằn ra: “Không ai quản được tôi.”

Tô Trạch Tuế giật mình bật ngẩng đầu, mắt tròn xoe chăm chú nhìn thẳng người đàn ông.

Giọng này… chẳng phải chính là người mà cậu vô tình đâm phải ở cửa lúc trước sao?!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play