Chuyển ngữ bởi Bạch Liên Hoa.

Ngày hôm sau, quá trưa, Đoạn Phong bị Hoàng đế triệu vào cung, không biết khi nào mới có thể trở về.

A Trác ở một mình buồn chán, lại cho người mời người kể chuyện tới. Thế nhưng, người đến hôm nay không phải là chàng trai trẻ hôm qua, mà là một lão giả đã quá ngũ tuần, giọng nói đầy vẻ tang thương.

"Đoạn Hành, sao hôm nay lại đổi người vậy?" A Trác ngồi trên giường, nhìn lão giả sau tấm bình phong đang run rẩy chống gậy ngồi xuống, nghi hoặc hỏi người hầu đang đứng bên cạnh.

Người hầu bên cạnh cậu tên là Đoạn Hành, do Đoạn Phong phái tới để chăm sóc cậu.

Chỉ thấy Đoạn Hành khom người, đáp: “Thưa công tử, người kể chuyện hôm qua vì phạm tội nên đã bị quan phủ bắt giam vào ngục rồi ạ.”

Anh ta đáp lại A Trác theo những lời Đoạn Phong đã dặn sẵn, sắc mặt không hề biến đổi, dường như đã quen với việc này.

A Trác khẽ nhíu mày. Cậu rất thích người kể chuyện hôm qua và cả câu chuyện của người ấy, vì vậy lại hỏi thêm một câu: “Phạm phải chuyện gì vậy?”

"Cũng chỉ là mấy chuyện trộm gà bắt chó thôi ạ, công tử đừng vì hạng trộm cắp đó mà bận tâm." Đoạn Hành nói, “Vị lão tiên sinh này là người kể chuyện cực kỳ nổi danh ở kinh thành, công tử không ngại cứ nghe thử vài đoạn rồi hãy đánh giá.”

A Trác không hỏi thêm nữa, nhưng cậu không thích vị lão giả này. Ông ta toàn kể những tích xưa mà cậu đã nghe đến nhàm tai, quá mức cũ kỹ, không có chút gì mới mẻ.

Khi được hỏi có biết câu chuyện về Thừa Phong sơn trang không, ông ta cũng nói chưa từng nghe qua, dập tắt nốt chút hứng thú còn sót lại của A Trác.

Nghe được chừng một nén nhang, A Trác bất giác ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại lần nữa, cậu đã nằm ngay ngắn trên giường, trong phòng cũng đã thắp đèn. Đoạn Phong không biết đã từ trong cung trở về từ lúc nào, hiện đang ngồi bên mép giường, tay cầm một quyển sách gì đó chăm chú đọc.

Ngay khi A Trác mở mắt, Đoạn Phong dường như đã phát hiện ra, chàng quay đầu lại, đặt quyển sách trong tay xuống rồi cúi người hôn nhẹ lên trán A Trác.

"Tỉnh rồi à, muốn ăn chút gì không?" Chàng dịu dàng vuốt lại mấy sợi tóc mai trên trán cậu, nhẹ giọng hỏi.

A Trác vẫn còn mơ màng, thuận thế vòng tay qua cổ Đoạn Phong, ra vẻ làm nũng, mượn sức chàng để ngồi dậy rồi tựa hẳn vào lòng chàng.

"Em muốn ăn cháo." A Trác thở ra một hơi dài, nói.

"Được." Đoạn Phong cười đáp, dáng vẻ dịu dàng cưng chiều ấy hoàn toàn không giống một vị thiếu niên tướng quân sát phạt quyết đoán.

Đoạn Phong từng nói, chàng và A Trác vốn là một đôi mỹ mãn. Chỉ là hai năm trước, trong một lần ra ngoài du ngoạn, A Trác không may gặp phải kẻ xấu, bị trọng thương. Phải dùng rất nhiều dược liệu quý mới giữ lại được nửa cái mạng, nửa năm trước mới tỉnh lại, hiện giờ chỉ có thể tĩnh dưỡng.

A Trác khi tỉnh lại đã mất hết ký ức. Thân thế và tình cảm của cậu đều do một tay Đoạn Phong kể lại và vun đắp, vì vậy Đoạn Phong chính là người cậu tin tưởng nhất.

Đoạn Phong chăm sóc cậu rất tốt. A Trác ăn uống không ngon miệng, vì để dỗ cậu ăn cơm, vị tướng quân vốn sống trong nhung lụa này đã đi học hỏi từ ngự trù trong cung, chủ quán ăn vặt đầu đường cuối ngõ, nông phụ trong thôn, cho đến đầu bếp nữ trong phủ, món nào cũng biết làm.

Cũng chỉ có đồ ăn do Đoạn Phong làm, A Trác mới thật lòng ăn nhiều hơn một chút.

Vì đã là ban đêm, Đoạn Phong chỉ nấu chút cháo trắng thanh đạm. Hiếm thấy là, A Trác ăn hết cả một bát. Thấy cậu còn muốn ăn thêm, Đoạn Phong vội ngăn lại: “Ăn nhiều sẽ khó tiêu, không tốt cho sức khỏe.”

Thế là, trước ánh mắt hờn dỗi của A Trác, Đoạn Phong đành nhẫn tâm cho người mang bát cháo đi, rồi lại quay sang dỗ dành cậu một lúc lâu: “Ngày mai lại làm cho em món em thích ăn, có được không?”

"Vậy em muốn huynh tự tay làm." A Trác nói.

"Được." Vừa thấy dáng vẻ tủi thân của A Trác, Đoạn Phong lại chẳng còn nghĩ ngợi gì nữa, không chút do dự liền đồng ý, hoàn toàn quên mất chuyện ngày mai còn phải đến võ trường diễn luyện.

A Trác nghe chàng nhanh chóng đáp ứng, lập tức bật cười. Đoạn Phong lúc này mới phản ứng lại, hóa ra A Trác chỉ làm ra vẻ tùy hứng như vậy để được ăn thêm một bữa cơm do chàng nấu mà thôi.

"Em đó." A Trác rất gầy, Đoạn Phong dễ dàng ôm trọn cậu vào lòng, khẽ véo chóp mũi cậu, bất đắc dĩ nói, “Thật là ranh mãnh.”

Ngày hôm sau, A Trác tỉnh dậy từ sớm. Việc đầu tiên là sờ sờ vị trí bên cạnh, nhưng ngoài chiếc lò sưởi tay, chẳng có gì cả.

Đoạn Phong đã phải lên triều sớm. Trước khi đi, chàng sợ cậu lạnh nên đã đặt một chiếc lò sưởi tay ấm áp vào chỗ mình vừa nằm.

A Trác đã sớm quen với việc này. Cậu để Đoạn Hành hầu hạ mình rời giường, thay y phục.

Hôm nay cậu không cho người mời tiên sinh kể chuyện nữa, mà sai người mua mấy quyển sách mới về đọc qua quýt. Cậu tuy không còn ký ức, nhưng vẫn biết chữ.

Thế nhưng đọc được một lúc, cậu lại bất giác nhớ đến Thừa Phong sơn trang. Bây giờ cậu đã hoàn toàn tin rằng Thừa Phong sơn trang chỉ là một nơi hư cấu, chỉ là cảm thấy một vị tiểu thiếu gia phong hoa tuyệt đại như vậy lại không tồn tại trên đời, ít nhiều có chút tiếc nuối.

Ngoài cửa sổ trời đã trong xanh, nhưng trên mặt đất và mái nhà vẫn còn phủ một lớp tuyết dày. Trời đất mênh mông một màu trắng xóa. Mỗi khi nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ này, A Trác đều không khỏi cảm thán một phen. Chỉ tiếc là cậu chỉ có thể ngồi trong noãn các, nhìn ra bên ngoài qua khung cửa sổ.

Có người mang than củi đến, Đoạn Hành liền hạ rèm che xuống, tầm mắt bị che khuất hoàn toàn, A Trác đành phải quay đầu đi.

Đoạn Phong nói, chàng từng gây thù chuốc oán với rất nhiều người, nên không thể để bất kỳ ai nhìn thấy dung mạo của cậu.

Vì vậy từ trước đến nay, người hầu hạ bên cạnh A Trác chỉ có một mình Đoạn Hành.

Ngoại trừ lúc ăn và ngủ, nếu Đoạn Phong không có ở phủ, Đoạn Hành chắc chắn sẽ không rời cậu nửa bước.

"Tướng quân sợ ngài gặp nguy hiểm." Đoạn Hành lần nào cũng nói như vậy.

Nhưng A Trác không thích có Đoạn Hành đi theo. Cậu có cảm giác như mình đang bị giam cầm. Không thể ra ngoài thì thôi, đằng này đến một chút riêng tư cũng không có, lúc nào cũng bị người khác giám sát.

Bất luận là Đoạn Phong hay Đoạn Hành, về điểm này đều không một bước nhượng bộ.

Hơn nữa cậu cảm giác hôm nay, lính gác bên ngoài Đông viện rõ ràng đã tăng lên. Cả những nơi thấy được và không thấy được đều đang giám sát khoảng sân nhỏ bé này, khiến cho lòng A Trác cũng trở nên căng thẳng theo.

Cậu bây giờ đã không muốn hỏi Đoạn Phong về những chuyện này nữa, bởi vì trong việc bảo vệ mình, Đoạn Phong vĩnh viễn đều rất nghiêm túc và không bao giờ thỏa hiệp.

Cậu biết Đoạn Phong làm vậy là vì tốt cho mình, nhưng mà, nếu có thể ra ngoài nhìn một chút, thì tốt biết bao.

Cậu từng đọc trong sách, kinh thành là nơi phồn hoa nhất thế gian. Đáng tiếc, sau khi mất trí nhớ, cậu chưa từng được thấy một lần nào.

Cái thân thể này của cậu, ngay cả ra khỏi cửa phủ tướng quân cũng khó khăn, nói gì đến việc đi dạo trên phố. Việc có thể làm cũng chỉ là ngẩn người, hoặc đọc sách trong thư phòng.

Đoạn Phong nói trước kia cậu là một thầy đồ văn nhược, thế nhưng những thứ cậu thích nhất lại là các sách về kế sách cứu đời, kinh thế chi luận. Ngay cả binh thư đạo pháp khó nghiên cứu nhất, cậu cũng đều rất am tường.

Xem ra mình từng là một thầy đồ lòng mang thiên hạ, A Trác tự khẳng định như vậy.

***

Tại Diễn Võ Trường ở ngoại ô kinh thành.

Sắp đến giữa trưa, các tướng sĩ cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Đoạn Phong vội vàng sai người dắt một con tuấn mã đến, chuẩn bị về phủ.

“Tướng quân, e là không kịp thời gian. Buổi chiều còn phải huấn luyện, nếu tướng quân lúc này chạy về, sợ là sẽ quá vội vàng.”

Cấp dưới của chàng nhắc nhở. Anh ta tất nhiên không biết vì sao Đoạn tướng quân lại phải về phủ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, chỉ cảm thấy nếu không phải chuyện quan trọng thì không cần phải bôn ba như vậy.

Vài vị đồng liêu của Đoạn Phong vừa lúc đi tới, trêu đùa: “Xem ra Đoạn tướng quân đang 'kim ốc tàng kiều', một khắc cũng không rời xa được, lúc này chắc là đang nhớ nhung lắm đây.”

Ai cũng biết, Đoạn Phong là một tảng đá lạnh lùng, không có nửa điểm nhu tình. Sau khi Lão tướng quân qua đời, Hoàng thượng nhiều lần đề cập đến chuyện thành thân của chàng, đều bị chàng một mực từ chối. Ngay cả những mỹ nhân được đưa đến tướng quân phủ cũng bị chàng trả về nguyên vẹn.

Cũng vì vậy mà trong quân doanh đều đồn rằng Đoạn Phong không gần nữ sắc, không có chút tình cảm nào.

Nhưng không ngờ đối mặt với lời trêu chọc như vậy, Đoạn Phong xoay người lên ngựa, lại mỉm cười dịu dàng, vẻ mặt không chút giả tạo. Chàng nói: “Đúng vậy, là người trong lòng. Một lát không gặp, thật sự rất nhớ.”

Nói xong, chàng để lại một đám người đang ngơ ngác kinh ngạc, vội vàng thúc ngựa rời đi.

Diễn Võ Trường nằm ở ngoại ô, cách tướng quân phủ không gần, đi về nhanh nhất cũng phải mất nửa canh giờ.

Hôm qua chàng đã hứa với A Trác sẽ nấu cho cậu một bữa cơm, hơn nữa những món A Trác gọi đều tương đối nhiều dầu mỡ, cần phải ăn vào ban ngày mới tốt, buổi tối ăn dễ làm tổn thương dạ dày.

Chàng phải tranh thủ khoảng thời gian này để chạy về.

Sáng sớm lúc ra khỏi cửa, chàng đã cho người hầu chuẩn bị sẵn nguyên liệu, chỉ chờ chàng trở về.

Thời gian ngắn ngủi, chàng làm hai món ăn. Vốn định hầm cho A Trác một bát canh nhưng tốn quá nhiều thời gian, đành phải cho người hầu hầm trước. Chàng đã sắp xếp cẩn thận từ đầu, nhưng cuối cùng món canh hầm ra nếm thử, thế nào cũng thấy thiếu một chút hương vị.

Quả nhiên, trên bàn cơm, A Trác chỉ uống vài muỗng canh.

"Ngoan, uống thêm vài muỗng nữa, bồi bổ thân thể." Đoạn Phong cầm bát canh nhẹ giọng dỗ dành. Chàng thấy A Trác gầy đi nhiều, thực sự rất đau lòng. Nhưng gần đây quân vụ quá bận rộn, không thể phân thân, mà A Trác vì nhiều năm uống thuốc nên ăn uống lại không tốt. Thấy sắc mặt cậu không bằng trước đây, Đoạn Phong càng thêm lo lắng.

A Trác không muốn làm Đoạn Phong lo lắng, bất đắc dĩ, đành phải nén lại cảm giác khó chịu trong dạ dày, uống thêm vài muỗng canh từ chiếc thìa trên tay Đoạn Phong, đợi đến khi chàng hài lòng mới dừng lại.

"Không ngon bằng huynh nấu." A Trác nhỏ giọng phàn nàn.

"Được rồi, vậy lần sau ta tự mình hầm cho em, được không?" Đoạn Phong lấy khăn lau miệng cho cậu, lại gắp cho cậu vài món ăn thanh đạm. Chăm sóc từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, chàng không nhịn được khẽ gõ lên trán cậu, nói: “A Trác của chúng ta, mau ăn cho mập lên một chút đi.”

Buổi trưa Đoạn Phong không có nhiều thời gian. Dỗ A Trác ăn cơm xong, ngủ trưa, chính mình cũng chỉ vội vàng ăn qua loa vài miếng rồi chạy về quân doanh.

Lúc A Trác hỏi, chàng sợ cậu lo lắng, chỉ nói là đã ăn ở quân doanh rồi.

Trong quân doanh toàn là đàn ông, nhưng lại rất tò mò về duyên phận của vị nam nhi sắt đá Đoạn Phong này. Vì vậy, câu chuyện chàng bị trêu chọc "kim ốc tàng kiều" buổi trưa đã nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ quân doanh. Mọi người nhìn chàng, trong ánh mắt ngoài sự kính sợ, còn có thêm rất nhiều tò mò, tò mò không biết là một vị kiều nhi như thế nào mà đáng để Đoạn Phong đối đãi như vậy.

Đoạn Phong cũng không để tâm đến ánh mắt của người khác, ngược lại, khi nghĩ đến A Trác, chàng lại cảm thấy rất vui vẻ.

Thứ nhất, có thể dập tắt ý niệm của hoàng đế và các vị đại thần muốn nhét người vào tướng quân phủ của chàng; thứ hai, cũng là để lót đường cho tương lai của A Trác.

Không cần lâu nữa, A Trác của chàng sẽ có thể đường đường chính chính xuất hiện trước mặt mọi người.

Đoạn Phong đứng giữa luyện võ trường, nhìn các chiến sĩ đang huấn luyện xung quanh, rồi xoay người nhìn về phía kinh thành.

Kinh thành gió êm sóng lặng này, đã đến lúc nổi cơn giông bão rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play