Khi đó, Đại tỷ của nàng đã mười bảy sắp mười tám, sắp xuất giá, Ngọc Trúc miễn cưỡng cũng còn có thể chấp nhận. Dù có không cam lòng thì cũng đành chịu, bởi song thân hai nhà đã bàn bạc đâu vào đó, nàng chỉ là một tiểu nha đầu, lời nói chen vào cũng chẳng lọt. Nàng chỉ có thể gắng gượng dành dụm thêm chút bạc vụn, để đến lúc ấy cấp cho Đại tỷ làm của hồi môn.
Một nhà bốn người ngồi quây quần trên chiếc giường lớn nhất trong phòng, cùng nhau thu dọn lại tất thảy những gì thu hoạch được trong suốt một năm qua.
Diêu thị vốn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy vẫn không khỏi giật mình kinh hãi.
Chỉ thấy trước mắt một bình rồi lại một bình, leng keng chất đầy, số bạc kia quả thật không hề ít. Đặc biệt, trong đó còn có đến hai bình đều là bạc!
“Đây… đây thực sự là do ba đứa nữ nhi ta kiếm ra sao?”
Số bạc nơi đây, e rằng so với tiền riêng trong tay Vân Phong còn nhiều hơn!
Ngọc Dung đem hai bình ngân bối đổ ra, xếp thành từng đống như một ngọn núi nhỏ. Cả nhà đồng tâm hợp sức, đếm đi đếm lại, một bình thế mà có đến hơn bảy trăm lượng bạc vụn! Bình còn lại cũng chẳng kém là bao, tổng cộng gần sáu trăm tám mươi lượng bạc!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT