“Chúng ta hợp tác cùng Bạch gia buôn bán, tương hải sản thì còn chờ chuyến sau, không vội. Nhưng các loại gia vị thì cách mấy ngày đã phải giao một lô trước. Hôm qua ta đã chậm mất một ngày, hôm nay nhất định phải trở về phối liệu.”
Ngày thường, Ngọc Trúc vốn chẳng cần giải thích nhiều như thế, chỉ cần chào các tỷ tỷ một câu là có thể về đảo. Nhưng hôm nay nàng lại nói rõ ràng như vậy, thật hiếm thấy.
Ngọc Dung đang định gật đầu, thì a nương đã mở miệng trước:
“Tiểu Trúc à, chuyện buôn bán trong nhà để các tỷ tỷ lo là được. Con ở lại bồi nương đi, chẳng phải càng vui sao? Hôm nay cả nhà ta sẽ sang Đào gia bái phỏng, để ngươi một mình về đảo, nương sao yên tâm?”
Ngọc Trúc biết a nương có ý tốt, chỉ là bà không rõ tình hình trong nhà. Trong lòng nàng vẫn thấy phiền muộn. Nàng thương yêu a nương, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng muốn bị quản thúc, hay bị lôi kéo theo mọi nơi.
“Việc phối gia vị trong nhà, các tỷ tỷ đều không biết làm. Vì thế con phải về.”
Trên mặt Ngọc Trúc còn nở nụ cười, nhưng giọng nói lại cứng lại. Cùng chung sống lâu ngày với hai tỷ muội, tự nhiên nghe ra sự thay đổi. Ngọc Dung khẽ kéo ống tay áo a nương, ngăn bà nói thêm. Rồi mỉm cười:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT