【Hoàn tất thiết lập.】

【Đây là phó bản thử nghiệm tân binh, thông tin chi tiết sẽ tạm thời ẩn với người chơi.】

【Phó bản: Tiến Đến Tân Lục Địa】

【Nghe nói gì chưa? Vượt qua “Tuyệt Cảnh Sơn” hiểm trở, băng hết “Đường Hẹp Quanh Co” mà hiếm ai toàn mạng trở về… bên kia chính là tân lục địa ngập tràn hoàng kim! Ở đó, sông chảy sữa và rượu, đất đai trĩu nặng bánh mì trắng và bánh mì kẹp thịt xông khói.

Tương truyền, vòng cổ ngọc hồng sáng rực đến mức khiến cả Trưởng trấn phải thèm khát, vậy mà nếu bị ném ngay giữa con phố phồn hoa nhất, cũng chẳng ai thèm ngoái lại liếc nhìn. Mang theo những ảo tưởng ấy, người dân trên lục địa cũ gồng gánh hành lý, tụ tập thành đoàn xe, vượt núi băng sông, miệt mài tìm kiếm miền thiên đường trong mơ…】

【Cảnh báo: Kẻ mở đường ngã xuống, những kẻ đến sau sẽ dẫm lên xác họ mà tiến bước.】

【Số người chơi: 1 】

【Nhiệm vụ chính: Vượt qua “Đường Hẹp Quanh Co”, đặt chân đến tân lục địa.】

【Độ khó: Thử nghiệm tân thủ】

【Phần thưởng phó bản: Ánh sáng mờ đục*24 giờ, Đại tệ*1, 《Cẩm Nang Dạo Chơi Thế Giới Địa Quật》*1】

【Người chơi đang tỉnh giấc…】

___

Rào…

Tiếng nước quỷ dị vang vọng, kéo theo hơi ẩm lạnh lẽo, tràn ngập không gian.

Cố Lỗi Lỗi giật mình bật dậy từ mặt đất lạnh giá, mở choàng mắt.

Một màu đen đặc phủ kín, tối đến mức giống như thị giác bị tước đoạt.

Ác mộng đã thành hiện thực, cô nghĩ.

Điều duy nhất an ủi được là xung quanh dường như không có sinh vật sống nào. Cô đã nằm bất động cả nửa ngày mà vẫn chưa bị tập kích.

Đợi đến khi tỉnh táo hơn, Cố Lỗi Lỗi bắt đầu mò mẫm kiểm tra đồ trên người.

Ba lô mất.

Điện thoại mất.

…Khoan, cái gì đây?

Ngón tay vô thức bật công tắc. Một tia sáng nhói mắt bắn ra từ trong túi quần, hắt lên vách đá thành một quầng sáng gồ ghề.

Một cái đèn pin không biết từ đâu mà ra.

Cô cố gắng nhớ lại. Trước khi bị kéo vào cái “Thế giới Địa Quật” này, hình như mình đã chạm vào một vật hình trụ lạnh lẽo nào đó.

“Sao lại là đèn pin chứ?” Cô thì thào, khóe môi giật nhẹ. “Nhưng mà đúng lúc quá.”

Theo cái nhìn thoáng qua ban nãy, cô đoán chỗ này là một hang động hoang sơ, chưa từng có dấu chân người, khá giống bối cảnh quảng cáo của 《Địa Quật Tiền Tuyến》.

Dù bản thân từ trước tới nay chưa bao giờ tin vào vận may, đột ngột rơi vào hiểm cảnh thế này, cô vẫn không tránh khỏi cơn hoảng loạn.

Hơi thở bắt đầu dồn dập, hàm răng va vào nhau lập cập. Cô nhận ra mình sắp mất kiểm soát, liền vội thì thầm tự trấn an: “Chỉ cần còn thở… thì vẫn có đường về nhà.”

Lặp đi lặp lại câu đó vài lần, nỗi sợ đang cuộn trào dần dịu xuống. Tứ chi lạnh cứng cũng từ từ ấm lại.

Cô ép mình thở chậm, cẩn trọng soi đèn pin khắp bốn phía.

Hang động này không lớn, cỡ bằng phòng khách một căn nhà bình thường, chỉ cần đứng yên đã có thể chiếu sáng trọn vẹn các vách đá.

Từ phía trước bên trái liên tục vang lên tiếng róc rách, y hệt một cái vòi nước bị ai đó mở quên đóng.

Cố Lỗi Lỗi lia đèn pin.

Nhưng điều khiến cô thất vọng là ngoài một dòng nước mỏng rỉ ra từ khe đá bên trái phía trước, khắp nơi chỉ toàn đá và bóng tối.

Không có người. Không có động vật. Thậm chí đến một mảng rêu cũng chẳng thấy.

Không có thức ăn, cũng không có ánh sáng. Rõ ràng đây chẳng phải chỗ có thể trụ lại lâu. 

Cô bắt buộc phải tìm đường rời khỏi đây.

Cố Lỗi Lỗi nhận thấy đại não mình đang hoạt động rõ ràng, không hề bị nỗi sợ hãi nội tâm ảnh hưởng.

Ý niệm “tôi phải về nhà” như một cái neo chặt xuống đất, giữ vững ý chí của cô.

Kỳ quái ở chỗ…  giống như lý trí và cảm tính trong cô đã bị tách ra làm đôi, tua ngược về mức độ nguyên sơ nhất.

Cố Lỗi Lỗi vừa suy nghĩ liệu bản thân có bị dọa đến đơ người không, vừa vừa xoay người soi thêm mấy vòng.

Vẫn không thu hoạch được gì.

Ngay cả một nhà tù cũng còn tốt hơn chỗ này.

Nhà tù…

Cố Lỗi Lỗi đột nhiên ngẩng đầu.

Quả nhiên, trên trần hang có một tảng đá phẳng nhô ra, lọt vào tầm mắt cô.

Nếu bỏ qua những khối đá lồi lõm ngẫu nhiên, toàn bộ hang này gần như tạo thành một hình lập phương.

So với một hang động tự nhiên, nó lại giống công trình nhân tạo hơn nhiều.

【Tao là người đầu tiên phải không? Sofa đây rồi!】

Một dòng chữ mờ nhạt, chập chờn như điện yếu, bất ngờ hiện ra trước mắt cô rồi vụt tắt.

Cố Lỗi Lỗi há hốc mồm, chết lặng nhìn về phía trước.

Ngay sau đó, như thể một tính năng ẩn bị mở khóa, chữ viết liên tục xuất hiện.

【Sao cô ta cứ nhìn mãi một hướng thế? Bị hù cho ngu người rồi à?】

【Có thể nhìn thấy màn hình live sao? Này! Người mới, nếu thấy thì chớp mắt một cái đi!】

Trong lòng Cố Lỗi Lỗi lập tức lạnh toát.

Chưa kịp nghĩ mấy thứ này là cái gì, cơ thể cô đã tự phản ứng.

Không phải là cố gắng chớp mắt như điên, cũng không phải bất động giả vờ như không thấy gì.

Cô chỉ đơn giản là chớp mắt một cách hết sức tự nhiên.

【Ô! Cô ta chớp mắt rồi kìa! Tốt lắm, quản trị viên, mau đi xử lý cô ta đi, sắp phá vỡ tường không gian rồi!】

【Mẹ nó, cái thằng ngu này sao phòng live nào cũng chui vào thế, khỏi coi nữa.】

【Chớp cái cmm, chớp mắt thì người bình thường ai chẳng làm, không chớp thì mù mẹ nó rồi…】

Màn hình live biến mất ngay lập tức.

Cùng lúc đó, mắt Cố Lỗi Lỗi đau nhói. Mi vừa khép vừa mở, nước mắt đã ứa ra khóe.

Cảm giác chẳng khác gì sau khi dán mắt vào màn hình máy tính mười mấy tiếng liên tục, rồi còn cố mở trừng trừng.

Cô chớp liên tiếp vài cái, đoán rằng kỹ năng này có thời gian hồi chiêu, không thể dùng bừa.

Đợi đến khi cơn nhức nhối tan hẳn, Cố Lỗi Lỗi mới bắt đầu di chuyển tiếp.

Dòng nước chỉ cách trung tâm hang chừng mười bước. Vừa lại gần, một luồng hơi ẩm mát lạnh lập tức ùa vào khoang mũi.

Cô tập trung cao độ, cố gắng lần nữa nhìn ra những dòng chữ mờ mịt kia.

Chỉ là lần này khó hơn hẳn lúc trước. Sau một lúc cố gắng, cuối cùng cô cũng thấy loáng qua một hàng chữ nhỏ:

【Ủa sao nhiều thế? Hay ghê, tưởng chỉ vài giọt thôi chứ?】

Dòng chữ biến mất chỉ trong chớp mắt, giống như một ảo giác.

Cô chưa kịp phân tích thì cơn nhức quen thuộc lại ập tới.

Thử đi thử lại vài lần, Cố Lỗi Lỗi cuối cùng đã tìm ra quy luật của kỹ năng, chế độ live này tối đa chỉ xem được một phút, và muốn mở lại thì phải chờ ít nhất mười phút.

Hơn nữa, nội dung hiển thị hoàn toàn ngẫu nhiên, có vớ được thông tin hữu ích hay không còn phụ thuộc vào nhân phẩm.

Kết luận, tuyệt đối không thể trông chờ vào cái kỹ năng quái dị này.

Cô mím môi, buông lỏng người rồi tựa vào vách đá gần chỗ nước chảy.

Đầu lưỡi khẽ lướt qua hàm răng và đôi môi khô nứt, cảm giác khát cháy cổ cuối cùng cũng ập tới.

Nhất là khi bên cạnh còn có tiếng nước róc rách, cơn khát chẳng những không giảm mà càng dữ dội hơn.

Cố Lỗi Lỗi nghiêng đầu, để hơi nước lất phất tạt vào má.

Nước này… chắc có thể uống được nhỉ?

Cô biết nước trong hang động tự nhiên thường không thể uống. Vì hang động thường được tạo thành từ đá, chứa nhiều khoáng chất. Những hạt khoáng chất li ti có thể hòa tan trong nước ngầm, gây ô nhiễm kim loại nặng, thậm chí còn có khả năng chứa phóng xạ. Uống vào chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Nhưng nơi này… hoàn toàn không giống hang động tự nhiên, hơn nữa nội dung live kia…

Cô cảm thấy có lẽ mình có thể đánh cược một lần.

Ý nghĩ vừa nảy ra, tiếng nước róc rách lại càng trở nên mê hoặc, êm tai đến lạ.

Cố Lỗi Lỗi khó khăn quay mặt đi, không nhìn vào thác nước nhỏ kia nữa. Dù có muốn thử thì cũng phải chờ đến lúc thật sự hết cách mới được.

Cố Lỗi Lỗi chống lưng đứng dậy, rời khỏi vách đá lạnh lẽo, bắt đầu vòng quanh hang động để tìm kiếm.

Nếu xung quanh không có lối ra, vậy thì chắc chắn cửa ra phải ẩn sau vách đá.

Cô vừa đi vừa gõ thử từng chỗ, quả nhiên đã phát hiện ra một chút manh mối.

Trên vách đá đối diện thác nước, một mảng đá vụn to bằng nắm tay chất chồng thành một bức tường chắn ngang.

Bức tường ấy không lớn, rộng chừng một mét, cao một mét, hình dạng hơi giống vòng tròn méo mó.

Cố Lỗi Lỗi đưa tay lay thử vài cái, mấy hòn đá đã rơi lộp bộp xuống đất. Không mất nhiều thời gian, một khe hở rộng bằng cổ tay đã xuất hiện.

Cô giơ đèn pin lên, rọi thẳng ánh sáng vào trong khe tối

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play