Một giọng nói xa lạ, đột ngột vang lên trong đầu.

【Hoan nghênh bước vào thế giới Địa Quật, tân lục địa tràn ngập hoàng kim】

Ánh sáng dịu bừng lên, mang theo hơi ấm tanh ngọt của máu.

Cố Lỗi Lỗi hoảng hốt nhìn phía trước, suýt ngã khỏi tấm ván gỗ đang lắc lư dưới chân.

Một giây trước, cô còn đang ngồi trong tiệm sửa máy tính, chờ ông chủ mập mạp sửa máy đã hỏng đến mười hai lần trong nửa năm.

Một giây sau…

Một thi thể bị xé nát rơi phịch xuống ngay trước mặt, chưa đầy năm centimet.

Đôi mắt xanh lam chết chóc mở to, trừng thẳng vào cô.

Giữa cơn hoảng loạn, Cố Lỗi Lỗi không quên liếc nhìn thi thể vài lần, cố gắng nhận dạng thân phận.

...Không có kết quả.

Khuôn mặt xa lạ hoàn toàn. Rõ ràng không phải ai quen biết, có lẽ chỉ là NPC nào đó của Địa Quật mà thôi.

Cô thở phào, thậm chí cảm thấy có chút nực cười.

Mới hôm trước, cô còn tận mắt chứng kiến một vị khách vì tin đồn về Địa Quật thế giới mà phát điên ngay tại chỗ, bị bảo vệ áp giải đi.

Hôm nay, lại đến lượt mình rơi vào nơi này.

Nghĩ lại cái cảm giác khi lần đầu nghe thấy bốn chữ “thế giới Địa Quật”, nhìn quanh ai nấy đều chìm trong hoảng loạn. Cố Lỗi Lỗi chỉ có thể cố gắng trấn an mình bằng chính lời an ủi từng nói với người khác: 

“Chỉ là trò chơi thôi mà, rồi cũng sẽ có cách vượt ải. Mọi người đều sẽ được về nhà.”

Lời nói ra thì dễ, nhưng lòng cô vẫn không khỏi sợ hãi.

May mắn thay, ít ra cô không phải nhóm xui xẻo đầu tiên bị kéo xuống Địa Quật. 

Hy vọng nhanh chóng tìm được một tổ đội lớn để dung thân, hoặc ít nhất gặp được vài tiền bối để còn biết đường đi tiếp…

Trong lúc miên man suy nghĩ, bỗng một bàn tay thô ráp từ bên cạnh thò ra, bịt chặt mắt cô, kéo cô trở về bóng tối.

Cố Lỗi Lỗi định phản kháng, nhưng nghe thấy tiếng thở dồn dập hỗn loạn của đối phương, cô lập tức đổi ý.

Một giọng nữ dịu dàng, xen lẫn hoảng loạn vang lên bên tai: “Đừng nhìn. Đừng nhúc nhích. Đừng nghĩ gì cả.”

Hàng mi dưới bàn tay khẽ run rẩy.

Bốn phía tràn ngập âm thanh hô hấp nặng nề, thân xe bên dưới thân chao đảo không ngừng, tựa như con thuyền bập bềnh.

Không biết qua bao lâu, dao động dần ngừng lại. Bàn tay che mắt cũng từ từ buông xuống.

Giọng nữ khi nãy lại vang lên: “Mở mắt đi. Chúng nó đi rồi. Tân lục địa ở ngay phía trước!”

Người vừa nói mặc một chiếc váy dài vải thô trắng bạc, mái tóc vàng xỉn xơ rối rủ xuống hai bên má.

Cố Lỗi Lỗi không tỏ vẻ gì, chỉ lặng lẽ cúi xuống nhìn bàn tay của mình. Đó là một đôi bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn lấm lem bụi đất, vô cùng xa lạ.

Cô hít một hơi sâu. Không có mùi máu.

Ngước mắt nhìn xuống, cô thấy dưới chân chất đầy bao tải lớn nhỏ. Hoàn toàn khác với cái xác khi nãy.

Một thiếu nữ cũng mặc váy vải thô trắng ngồi đối diện Cố Lỗi Lỗi, bật lên tiếng nức nở: “Con… con gái tôi mất rồi.”

Đôi mắt thiếu nữ ngấn lệ, ánh nhìn tuyệt vọng đảo qua từng người, như muốn cầu cứu: “Các người… có ai nhìn thấy con tôi không? Nó đâu rồi?”

Xung quanh, ai nấy đều cúi đầu, lặng lẽ né tránh câu hỏi.

Cố Lỗi Lỗi cũng im lặng, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh cái xác khi nãy… gương mặt non nớt hoảng sợ, đôi mắt lam u ám, giống hệt thiếu nữ này.

Sau một hồi trầm mặc, người phụ nữ tóc vàng ngồi bên trái Cố Lỗi Lỗi khẽ cất tiếng.

Giọng nói dịu dàng, nhưng lại buông xuống sự thật tàn khốc:

“Chắc chắn là lúc chúng nó đi qua, con bé đã mở mắt.”

“Con bé… bị chúng mang đi rồi.”

Thiếu nữ điên cuồng lắc đầu: “Bà Lâm! Xin bà rủ lòng thương! Cầu xin bà cứu con tôi!”

Nhưng bà Lâm, người phụ nữ tóc vàng ấy, chẳng hề lay động. 

Bà chỉ ôn hòa nhắc lại:

“Trước khi gặp chúng nó, ta đã nói rồi… Đừng nhìn. Đừng nhúc nhích. Đừng nghĩ gì cả.”

Lời nói khàn khàn vừa dứt, chiếc xe gỗ dưới chân cũng ngừng lăn bánh.

Trước mắt Cố Lỗi Lỗi hiện ra dãy núi đen kịt vươn tới tận mây trời, cùng với… Một cửa động nhỏ, tối om.

Hình ảnh dần trở nên hư ảo, kéo xa ra, ngưng lại thành một màn hình khổng lồ.

Rõ ràng, tất cả vừa rồi không phải sự thật, mà chỉ là hoạt cảnh tái hiện.

… Hoặc có thể là một điềm báo.

Cố Lỗi Lỗi lặng lẽ ngồi trong bóng tối, tiếp tục quan sát.

Trên màn hình, nữ MC sắc mặt tái nhợt bước vào phòng phát sóng, mở tập giấy trong tay. Cô ta bắt đầu đọc diễn cảm quy tắc hôm nay:

“Chương trình 《Địa Quật Tiền Tuyến》 xin gửi đến các bạn tin tức mới nhất…” 

“Hương Thành, Miên Châu, Đại Xuyên là ba khu vực được chính phủ chỉ định tiến vào hôm nay. Những khu vực còn lại, cổng vào Địa Quật sẽ được mở ngẫu nhiên.”

“Mời các mạo hiểm giả tiến vào Địa Quật, nhanh chóng vượt qua phần thi tân thủ, tranh giành vị trí dẫn đầu!”

“Chương trình 《Địa Quật Tiền Tuyến》 xin gửi đến các bạn tin tức mới nhất…” 

Giọng nữ lặp lại vài lần, màn hình chuyển sang đoạn quảng cáo của《Địa Quật Tiền Tuyến》.

Trong một hang động tối đen như mực, vài người sống sót hoảng loạn chạy trốn. Họ gào khóc trong câm lặng, gương mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng khi nhận ra mình đã rơi vào ngõ cụt.

Một cái bóng khổng lồ, vặn vẹo, dần dần hiện ra từ phía khác của màn hình, chậm rãi trườn đến gần…

Giữa ánh lửa bập bùng của một đống trại cháy, một kẻ phục vụ mặc áo vải rách nát bưng khay đồ ăn gồm bánh mì kẹp thịt xông khói và hai ly nước, tiến lại gần đôi tình nhân đang đùa giỡn.

Cô ta cúi người chậm rãi, đặt khay xuống trước mặt họ.

Mái tóc rũ xuống, từng sợi rơi nhẹ, để lộ gương mặt chỉ còn là một bộ xương khô…

Bên cạnh một chiếc giếng cổ nguy nga, một đoàn lữ khách đang hân hoan nở nụ cười.

Người dẫn đầu cúi xuống, sát miệng giếng, khơi dậy một làn sương mù huỳnh quang kỳ dị, tựa hồ như đang đáp lại điều ước nào đó…

Khoảnh khắc tiếp theo, một cô gái mặc áo ngủ xuất hiện trong phòng khách xa hoa.

Cha mẹ mơ hồ ngồi hai bên, ôm cô vào giữa, ba người cùng thưởng thức hài kịch, khung cảnh đầy vẻ yên bình…

Quảng cáo kết thúc, dòng chữ to lớn lần lượt hiện ra trên màn hình đen:

【《Địa Quật Tiền Tuyến》】

【Hoan nghênh bước vào hội quán mạo hiểm giả!】

【Tới với chúng ta, những mơ ước sẽ thành hiện thực!】

【Nếu còn may mắn sống sót, tất cả đều sẽ thuộc về bạn!】

【Tất cả… đều ở 《Địa Quật Tiền Tuyến》!】

【Trò chơi đang thiết lập……】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play