Buổi sáng vừa lên, Trọng Thanh Tiêu đã đi làm. Trong nhà chỉ còn lại Quyển Mao. Vừa thấy La Kha bước ra, nó sợ đến mức co rúm lại một góc tường.

La Kha vốn không có thói quen ăn sáng. Một tay cô đánh răng, tay còn lại thì thẳng thừng vươn ra tóm lấy Quyển Mao.

Con cún nhỏ giật mình hét “ăng ẳng” một tiếng, chạy trối chết khắp nơi.

“Tốc độ tạm ổn, nhưng phản ứng quá chậm.” La Kha nhàn nhạt bình phẩm, lại thò thêm một tay nữa.

Không đúng, gọi là tay thì không chuẩn. Thực ra là xúc tu — màu đỏ sẫm, tỏa ra khí tức quỷ dị.

Quyển Mao lập tức sợ xanh cả mặt cún. Một tay đã đủ đáng sợ, giờ thành hai tay, lại còn quất tới không chút nương tình. Nó bị ép dồn từng bước, chạy đến mức hồn vía lên mây, suýt nữa thì tè ra ngay tại chỗ.

“Thiếu chiến lược, dễ hoảng loạn, như vậy rất nhanh sẽ thua thiệt.” La Kha vừa sút vừa đánh giá, nhổ ra một bọt kem đánh răng, rồi lại duỗi thêm ngón tay thứ tư.

Đôi mắt màu nâu của chó con tràn ngập nỗi sợ.

La Kha đã kiểm chứng rồi: lực đánh này chỉ đủ khiến nó đau điếng, chứ không thương tổn thật sự. Nếu có tác dụng phụ thì cũng chỉ là… để lại vết thương lòng.

Cô không phải huấn luyện viên chó gì cho cam, chỉ đơn giản là đang ép nó kích hoạt bản năng sinh tồn, mong nó trở nên nhanh nhẹn hơn.

Năm xúc tu cùng lúc tới, Quyển Mao bị ép đến góc tường, kêu rên ngao ngao, còn La Kha thì chẳng có ý định dừng lại, huấn luyện nghiêm khắc cứ thế tiếp diễn.

Nếu có ai đứng xem, chắc chắn sẽ nghĩ cô chẳng khác gì một kẻ biến thái ngược đãi động vật.

Đến trưa, Quyển Mao đã mệt rã rời, La Kha mới chịu cho nó ăn cơm chó, rồi bắt tay dọn dẹp lại đống đồ đạc bị lộn xộn trong nhà.

Cơ mà thật khó chịu, mấy cái xúc tu lại sưng đỏ, cứ trướng lên như sắp phát triển thêm nữa.

Tiến hóa liên tục khiến La Kha hơi phiền. Khó nhất là tìm chỗ vứt xúc tu cũ — chợ hải sản cũng chẳng thu mấy thứ to tướng này.

Cô nghĩ ngợi một lát rồi quyết định ra ngoài mua thêm vật dụng.

Đầu tiên là ghé cửa hàng dao kéo. Những món có thể dùng làm “vũ khí ” vốn chẳng dễ mua, thế là cô bèn hốt luôn mười con dao Thụy Sĩ, mười cái dao phay bén ngọt, thấy có con dao thủ công tinh xảo đặt trong tủ kính cũng tiện thể lấy luôn.

“Cô đúng là có mắt nhìn! Con dao này sắc bén lắm, chém sắt như chém bùn đó nha!” ông chủ hồ hởi giới thiệu.

Thật ra La Kha không ưa gì mấy thứ sắc bén này, giống như cô cũng chẳng thích đồ pha lê. Đồ nhọn nhọn luôn khiến cô khó chịu. Chẳng qua nghĩ đến việc Trọng Thanh Tiêu có khi rảnh sẽ khắc gỗ, thì mua về cho hắn giết thời gian cũng không tệ.

Ông chủ thấy cô một lần ôm cả đống dao, lại thêm vẻ mặt lạnh như băng, nên lo lắng hỏi:
“Cô… mua nhiều vậy để làm gì thế?”

“Công ty tổ chức sự kiện, phát quà.” La Kha tỉnh rụi đáp, rồi xách túi dao to đùng đi ra cửa. Đến góc phố vắng người, cô liền nhét nguyên cái túi biến mất vào trong… váy của mình. Váy vẫn phẳng lì, chẳng thấy có gì lạ.

Cuộc chiến dài hơi đó sắp tới, cô cần tích trữ rất nhiều vật tư. Nhà thì không đủ chỗ, buộc phải chọn lọc mà cất giữ.

Sắp tới cô còn phải “nuôi dưỡng” nhân loại. Trọng Thanh Tiêu thì tạm chấp nhận được, La Mỹ Hoa xem như có ích, còn mấy người họ Trọng khác thì… miễn cưỡng nuôi kèm thôi.

Nước sạch cực kỳ quan trọng, nhưng nặng quá, cô lười khiêng. Thế là chọn siêu thị lớn, lén lút dùng xúc tu dán vào tường, để lại chất nhầy làm dấu. Bọn ngốc nào dám động vào, cô sẽ biết ngay.

Xong xuôi, cô tính quay lại trường đón Trọng Thanh Tiêu.

La Kha bề ngoài trắng nõn, mắt đen long lanh như búp bê sứ. Dù thật sự đã 25 tuổi, trông cô vẫn chỉ như thiếu nữ 17, 18.

Đến cổng trường, cô không vào trong. Đông đúc chen chúc khiến cô khó chịu. May mà lớp Trọng Thanh Tiêu ít học trò, nên hắn về sớm. Chưa đến 5 giờ, xe hắn đã dừng trước mặt cô.

“Tiểu Kha? Sao em lại ở đây?” Trọng Thanh Tiêu hạ cửa kính, cười dịu dàng.

“Siêu thị.” La Kha mắt mơ màng, chỉ buông vỏn vẹn hai chữ, rồi mở cửa chui vào xe.

Siêu thị này khá vắng người. Cô chỉ chọn vài hộp kẹo que nhiều vị, còn lại để Trọng Thanh Tiêu quyết định. Ngoài kẹo ra, cô chỉ yêu cầu duy nhất: bữa nào cũng phải có thịt.

Trọng Thanh Tiêu nhân tiện hỏi thử về khẩu vị của mẹ La Kha. Nhưng hỏi gì cô cũng đáp “Không biết.”

Ba lần “không biết” liên tiếp làm hắn hơi khó chịu. Ngay cả mẹ mình thích ăn gì cô cũng chẳng rõ.

Cuối cùng hắn phải gọi điện cho La Mỹ Hoa. Người phụ nữ này trả lời nghiêm túc: tuy La Kha có vẻ thờ ơ với mọi chuyện thường ngày, nhưng một khi bà gặp rắc rối hay bệnh tật, cô sẽ lập tức lao ra bảo vệ. Chỉ là về “tình cảm” thì khá chậm chạp.

Nghe xong, Trọng Thanh Tiêu thở dài, lặng lẽ nhìn La Kha đang mải mê chọn kẹo.

Có lẽ vì lớn lên trong cô nhi viện, cô chưa bao giờ kén ăn. Có gì ăn nấy, chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện mình có quyền lựa chọn.

Hắn lặng lẽ đẩy xe, tiện tay chọn thêm một hộp kẹo mềm cho cô.

Rời siêu thị, theo yêu cầu của La Kha, hắn còn mua thêm ba bao gạo, mỗi bao… 50kg. Hắn hơi ngớ ra, nhưng cô nói rất nghiêm túc: “Luôn dùng đến.” Thế là hắn không hỏi nữa.

Về đến nhà, Quyển Mao vẫn co rúm trong góc, vừa thấy Trọng Thanh Tiêu liền vẫy đuôi mừng rỡ, nhưng nhất quyết không dám lại gần La Kha.

Trọng Thanh Tiêu chỉ nghĩ là nó chưa quen môi trường. Ôm lấy Quyển Mao kiểm tra, thấy cũng ổn.

Anh dịu dàng dặn dò con cún: “Hôm nay tiếp tục bôi thuốc, đừng có liếm, nếu không lại phải đeo vòng trống liếm đó.”

La Kha ngẩn người. À, đúng rồi, nhân loại yếu ớt còn cần dùng thuốc nữa.

Nhưng khi Trọng Thanh Tiêu thử đưa cún cho cô bế, Quyển Mao run lẩy bẩy, hoảng loạn nhảy thẳng vào lòng hắn.

“Nó không thích em.” La Kha bình thản nhận xét.

Trọng Thanh Tiêu mỉm cười giải thích: “Có lẽ em làm nó nhớ đến ký ức bị bắt ở đội chó hoang. Không sao đâu, chó vốn rất trung thành với chủ.”

“Thật sao? Chúng nó đều trung thành với chủ nhân à?”

“Đúng vậy. Đó là bản năng.”

La Kha cúi mắt, nhìn hắn âu yếm vuốt ve con cún, trong mắt lóe lên một chút nghi hoặc.

Vậy còn con người? Có trung thành với “chủ nhân” của mình không?

Ý nghĩ ấy lẩn quẩn, rồi đột nhiên chuyển thành một hình ảnh khác trong đầu cô: Trọng Thanh Tiêu nằm trước mặt cô, chỉ mặc áo ngủ mỏng manh, không phòng bị gì, dịu dàng nói: “Chủ nhân, xin hãy sờ vào em.”

La Kha cổ họng khô khốc, xúc tu lại bắt đầu trướng lên.

Đúng lúc đó, tầng dưới vang lên tiếng đập cửa ầm ầm, kèm theo tiếng chửi rủa, rồi tiếng hét thảm thiết. Tin tức nhanh chóng lan khắp mạng: có người chết trong tòa nhà, tử trạng thê thảm.

La Kha nhíu mày. Ban đêm, thi thể, chết dữ dằn — toàn điềm xấu.

“Thật đáng sợ.” Cô ngẩng đầu, đôi mắt đen nhìn hắn chăm chú, nhẹ giọng hỏi:
“Đêm nay… em có thể ngủ cùng anh không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play