Ứng Hiểu Vũ vừa mở miệng đã nhận ra mình không nên hỏi như vậy.

Sao cậu lại có thể hỏi tên chứ?

Họ đã là bạn cùng phòng ở chung hơn một tháng rồi mà.

Giữa bạn cùng phòng có thể không biết tên nhau ư?

Ứng Hiểu Vũ lặng lẽ ấp úng, đang định mở miệng xin lỗi thì một trong hai cậu bạn đã giơ tay, vô cùng tích cực đáp lại: “Tớ! Tớ! Tớ đây! Tớ là Thời Nhạc Tây, Thời trong thời gian, Nhạc trong vui vẻ, Tây trong đông tây nam bắc.”

Cậu bạn còn lại: “Đàm Đông.”

Ứng Hiểu Vũ im lặng.

Chẳng lẽ nguyên chủ ở đây hơn một tháng mà cũng không biết tên các bạn cùng phòng sao.

Nào ngờ, Ứng Hiểu Vũ ban đầu trong một tháng qua đã nhiều lần gọi sai tên Đàm Đông và Thời Nhạc Tây. Cậu ta gọi Đàm Đông là Đàm Tây, còn Thời Nhạc Tây là Thời Nhạc Đông.

Càng không ngờ, nguyên chủ tự mang hào quang nhân vật chính, cho dù mỗi lần đều gọi sai tên người khác, mọi người vẫn thích cậu ta và không để tâm.

Có lẽ chính vì có vầng hào quang đó, và thân là một vạn nhân mê mà cậu ta được dung túng khắp nơi?

Nguyên chủ trong cốt truyện gốc là một người tương đối "làm mình làm mẩy", cũng rất giỏi làm mình làm mẩy.

Đối với Đàm Đông và Thời Nhạc Tây, nguyên chủ có thể nói là vẫy tay thì tới, xua tay thì đi, căn bản không thèm để ý.

Huống chi những người vây quanh nguyên chủ thật sự quá nhiều, đối với chuyện Ứng Hiểu Vũ không nhớ rõ tên, Đàm Đông và Thời Nhạc Tây đều giống như có thể chấp nhận, hoặc là nói họ không chấp nhận cũng phải chấp nhận.

Ngay cả ngày hôm qua, nguyên chủ vẫn còn dùng "Ê" để gọi Đàm Đông, dùng "Cậu" để gọi Thời Nhạc Tây.

Có lần Đàm Đông không vui, cũng hỏi nguyên chủ tại sao không thể gọi tên đàng hoàng, nguyên chủ cười nhạt, ngón tay chọc vào ngực Đàm Đông rắn chắc, nghiêng đầu nói: “Tên to xác kia, cậu ghen tị sao?”

Khiến Đàm Đông siết chặt tay.

Giờ đây, khi được hỏi tên một cách chính thức, Đàm Đông và Thời Nhạc Tây đương nhiên không tức giận, ngược lại cảm thấy vô cùng hiếm lạ.

Nhưng Đàm Đông sau khi báo tên xong vẫn nghiêm túc nói với Ứng Hiểu Vũ: “Mong là cậu có thể nhớ kỹ, đừng gọi sai nữa.”

Ứng Hiểu Vũ cho rằng Đàm Đông rất để ý việc người khác gọi sai tên mình, liền trịnh trọng gật đầu nói: “Sẽ không gọi sai.”

Tại chỗ, cậu nghiêm túc từng chữ một mà gọi hai người: “Thời... Nhạc... Tây, Đàm... Đông.”

Piu~piu~ hai mũi tên ái thần màu hồng thẳng tắp đâm vào ngực Đàm Đông và Thời Nhạc Tây.

Đáng ghét, chỉ là gọi tên thôi mà cũng khiến người ta tê dại cả lòng.

Ứng Hiểu Vũ không hề biết những điều này, vẫn lặng lẽ niệm trong lòng: Đàm Đông, Thời Nhạc Tây, Thời Nhạc Tây, Đàm Đông.

Họ là người bạn đầu tiên và thứ hai mà cậu kết bạn ở thế giới này, không, phải nói là trong cả cuộc đời cậu. Cậu không muốn gọi sai dù chỉ nửa âm tiết.

Sau khi trở về phòng ngủ, Ứng Hiểu Vũ đặt những thứ Thời Nhạc Tây cho - khoai tây lát, táo, bơ - cùng với đồ ăn khác mà Đàm Đông cho, tất cả đều ngay ngắn trên một góc bàn học.

Cậu thật sự rất vui khi có bạn bè, vì vậy ngay cả những món đồ ăn bình thường này trong mắt cậu cũng trở nên đáng trân trọng.

Cậu nhìn một lúc, lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh đồ ăn vặt và hoa quả ở góc bàn học, lưu lại khoảnh khắc này trong album, muốn nhớ mãi mãi.

Chụp ảnh xong, Ứng Hiểu Vũ chợt nhớ ra trên WeChat còn một đống tin nhắn chưa xem.

Cậu vội mở WeChat, lần lượt xem tất cả tin nhắn chưa đọc từ trên xuống dưới, rồi lướt xem lại lịch sử trò chuyện trước đó, muốn tham khảo nội dung đối thoại cũ, để phân biệt xem ai đã gửi tin nhắn cho mình, hoặc dựa vào ngữ khí cũ để trả lời họ.

Kết quả là, bất kể Ứng Hiểu Vũ lướt xem lịch sử trò chuyện của ai, trước đây đều chỉ có tin nhắn của đối phương gửi đến, căn bản không có tin nhắn trả lời của nguyên chủ. Cho dù có, cũng chỉ là những từ như "Ừ", "Ồ", tạo cho người khác cảm giác như nguyên chủ hoàn toàn lười đáp lại.

Ứng Hiểu Vũ: ?

Là vì không thân sao?

Hay là bận quá không có thời gian?

Nhưng theo Ứng Hiểu Vũ thấy, nhiều tin nhắn trong số đó rất đáng để trả lời.

Không, thật ra theo Ứng Hiểu Vũ, nếu là tin nhắn WeChat thì nên trả lời tất cả, chứ không phải lờ đi.

Nói đi cũng lạ, nếu nguyên chủ đã không trả lời trực tiếp, sao những người này vẫn thường xuyên gửi tin nhắn đến?

Họ không cảm thấy việc đối phương không trả lời tin nhắn là một sự thiếu tôn trọng sao?

Ứng Hiểu Vũ nhìn kỹ lại lịch sử trò chuyện, lại phát hiện một chuyện lạ nữa, đó là nội dung tin nhắn của rất nhiều người gửi đến cho cậu đều rất giống nhau. Nào là rủ đi ăn, rủ đi tự học, hoặc là rủ đi dạo đâu đó, đi sân thể dục rồi uống một cốc trà sữa.

Tất cả đều cho người ta cảm giác nguyên chủ có mối quan hệ tốt đến mức thái quá, mọi người đều vây quanh cậu ta.

Ứng Hiểu Vũ: ?

Là như vậy sao?

Ứng Hiểu Vũ vẫn chưa thực sự hiểu rõ, nên tạm thời cứ coi như nguyên chủ có mối quan hệ rất tốt đi.

Đã vậy, Ứng Hiểu Vũ càng không thể không trả lời.

Từ tin nhắn đầu tiên trên cùng, Ứng Hiểu Vũ bắt đầu lần lượt trả lời từng cái một:

【Chào cậu, xin lỗi, vừa nãy tớ không thấy tin nhắn.】

【Muộn quá rồi, lần sau lại đi ăn trưa cùng nhau nhé.】

【Chào cậu, xin lỗi, vừa nãy tớ không thấy tin nhắn.】

【Hôm nay tớ không đi tự học, lần sau nhé.】

【Chào cậu, xin lỗi, vừa nãy tớ không thấy tin nhắn.】

【Thật sự lãng phí quá, cậu cứ giữ lại đi, đừng đưa tớ.】

【Chào cậu, xin lỗi, vừa nãy tớ không thấy tin nhắn.】

...

Gõ gõ lách cách, ngón tay Ứng Hiểu Vũ mỏi nhừ khi trả lời hàng chục tin nhắn WeChat.

Cậu không hay biết rằng, cùng lúc đó, ở nhiều nơi khác nhau trong trường đại học M, điện thoại của rất nhiều người đồng loạt rung lên. Họ đều nhận được cùng một câu trả lời từ Ứng Hiểu Vũ: “Chào cậu, xin lỗi, vừa nãy tớ không thấy tin nhắn.” Phản ứng của họ không phải là la toáng lên “Ôi trời!”, thì cũng là nhảy bật dậy, hoặc là dụi mắt, tưởng mình nhìn nhầm.

Ứng... Ứng Hiểu Vũ lại trả lời tin nhắn ư?

Cậu ấy trả lời rồi?

Trả lời thật rồi ư??????

Chết tiệt!

Chết tiệt!

Chết tiệt!!!

Bốn phương tám hướng, tin nhắn lũ lượt ồ ạt đổ về điện thoại cậu:

【Hiểu Vũ, cậu thế mà lại trả lời tớ?】

【Hiểu Vũ, điện thoại của cậu bị trộm đúng không?】

【Hiểu Vũ, cậu cho tớ cơ hội sao?】

【Hiểu Vũ...】

...

...

...

Ong ong ong ong ong ong, điện thoại trong tay Ứng Hiểu Vũ cứ rung bần bật, không ngừng nghỉ.

Ứng Hiểu Vũ: “...”

Cậu tê liệt rồi.

Cùng lúc đó, trên diễn đàn nội bộ của đại học M xuất hiện một bài viết nóng hổi:

【Bất ngờ! Ứng Hiểu Vũ trả lời tin nhắn! Cậu ấy lại trả lời tin nhắn!】

Chủ đề: Ngay vừa rồi, cách đây hai phút, Ứng Hiểu Vũ đã trả lời tin nhắn của tôi! Cậu ấy trả lời rồi! Trả lời rồi!!! Haha ha ha ha ha!! Tôi sắp điên mất thôi!!

Kèm theo là một bức ảnh chụp màn hình lịch sử trò chuyện. Phía bên trái là các tin nhắn với nội dung khác nhau được gửi vào những ngày khác nhau, nhưng không nhận được bất kỳ câu trả lời nào. Phía bên phải, ở cuối màn hình, là khung chat màu xanh lá cây: 【Chào cậu, xin lỗi, vừa nãy tớ không thấy tin nhắn.】【Cảm ơn cậu, không cần đâu.】

Bài viết lập tức có hàng chục lượt trả lời:

【Ảnh này thật hay giả vậy? Giả đi?】

【Cao lãnh chi hoa* mà lại trả lời tin nhắn ư? Không thể nào.】

(*: chỉ những người lạnh lùng, xa cách)

【Tôi không tin.】

...

【Ối trời, là thật này! Ứng Hiểu Vũ vừa trả lời tin nhắn của tớ. Câu đầu tiên y hệt 'Chào cậu, xin lỗi, vừa nãy tớ không thấy tin nhắn.' Tớ up ảnh để chứng minh! 【Hình ảnh】】

【???? Chết tiệt, mặt trời mọc đằng Tây rồi sao?】

...

Lúc này, Viên Thiệu đã đội mũ và đeo khẩu trang, bước ra khỏi phòng.

Khi xuống dưới lầu, vừa gỡ khẩu trang ra thì điện thoại rung liên tục.

Viên Thiệu cầm lên, nhìn thấy tin nhắn từ Lục Hạ gửi đến:

【Hình ảnh】【Hình ảnh】【Hình ảnh】

【Cao lãnh chi hoa phòng cậu thế mà bắt đầu trả lời tin nhắn rồi hả?】

【Còn khách sáo thế nữa?】

【Cậu ta bây giờ mới biết hai chữ "lễ phép" viết thế nào ư?】

Viên Thiệu nhíu mày.

Hắn biết "cao lãnh chi hoa" mà Lục Hạ nói là Ứng Hiểu Vũ. Thực ra không chỉ Lục Hạ, mà hầu như cả trường đều gọi cậu ta như vậy. Vạn nhân mê mà.

Nhưng Viên Thiệu thực sự lười phản ứng với bất cứ chuyện gì có liên quan đến Ứng Hiểu Vũ.

Việc Ứng Hiểu Vũ có trả lời tin nhắn của người khác hay không, có biết hai chữ "lễ phép" viết như thế nào hay không, hắn cũng chẳng bận tâm một chút nào.

Viên Thiệu mở một trong những bức ảnh chụp màn hình, lướt qua câu “Chào cậu, xin lỗi, vừa nãy tớ không thấy tin nhắn” rồi nhét điện thoại lại vào túi.

Hắn dừng bước, nhớ ra mình để quên một thứ gì đó trong phòng, liền đeo khẩu trang lại, quay người đi lên lầu.

Thật không may, vừa mở cửa, hắn chạm mặt ngay Ứng Hiểu Vũ đang định bước ra.

Ứng Hiểu Vũ sững sờ, ngước mắt lên. Viên Thiệu liếc nhìn cậu, im lặng nghiêng người, đi lướt qua.

Ứng Hiểu Vũ cũng nghiêng người, khẽ nói "Xin lỗi". Hai người lướt qua nhau.

Viên Thiệu lần này có chút ngoài ý muốn.

Ở cùng ký túc xá lâu như vậy, tuy hắn cố ý lảng tránh, cố tình giữ khoảng cách, nhưng cả hai ít nhiều vẫn sẽ chạm mặt nhau ở ký túc xá.

Không biết có phải do thiết lập cốt truyện, hay là sự liên kết giữa hai nhân vật chính, chỉ cần gặp nhau một mình, một người kiêu ngạo như Ứng Hiểu Vũ, mỗi lần đều sẽ chú ý đến hắn, không thì nhìn chằm chằm hắn, thì cũng hừ một tiếng hoặc nói vài câu vô nghĩa.

Nói thật, vài lần tiếp xúc hiếm hoi đó, Viên Thiệu thật lòng cảm thấy tính cách của vai chính thụ này quá tệ.

Nhưng hôm nay...

Xin lỗi ư?

Cửa lớn đóng lại phía sau, bước chân của Viên Thiệu đi về phòng ngủ dừng lại, hắn quay đầu liếc nhìn cánh cửa.

Hắn nghĩ Ứng Hiểu Vũ hôm nay lại rất lịch sự, có vẻ bình thường hơn một chút.

 


 

Bên kia, Ứng Hiểu Vũ đi xuống dưới lầu.

Cậu nghĩ đến cậu nam sinh vừa rồi. Hôm nay không phải lần đầu họ gặp nhau. Khi cậu bị Thời Nhạc Tây và Đàm Đông ép ngồi trên sofa đo nhiệt độ, cậu nam sinh đó vừa về phòng, cậu đã để ý.

Vậy ra cậu nam sinh không chào hỏi, không nói lời nào, đeo khẩu trang và đội mũ này, trước đây đã không quen biết và không có bất kỳ mối quan hệ nào với nguyên chủ sao?

Ứng Hiểu Vũ nghĩ lại, lúc nãy cậu đã định chủ động chào, nhưng cậu nam sinh kia chỉ lạnh lùng liếc nhìn, cậu đành ngậm miệng lại. Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ người ta chỉ có phong cách với tính cách như vậy thôi.

Không sao cả, ở cùng ký túc xá không có nghĩa là mọi người đều phải hòa hợp.

Tâm trạng Ứng Hiểu Vũ vẫn rất bình thản.

Bây giờ cậu đang chuẩn bị tới một cuộc hẹn-

Khi trả lời tin nhắn trên WeChat, cậu phát hiện có một người dường như khá thân thiết với nguyên chủ? Hai người họ có khá nhiều nội dung trò chuyện trên WeChat, không giống những người khác, tin nhắn gửi đến đều không được nguyên chủ trả lời.

Ứng Hiểu Vũ vừa trả lời tin nhắn của người đó, cậu cũng dùng lời mở đầu thống nhất: “Chào cậu, xin lỗi, vừa nãy tớ không thấy tin nhắn.”

Người đó trả lời ngay lập tức: 【Sao lại khách sáo vậy?】

【Cậu bảo buổi chiều đến xem tớ chơi bóng, sao giờ vẫn chưa đến?】

【Định thất hứa hả? Tớ có nên phạt cậu khao tớ một bữa không?】

Ứng Hiểu Vũ lướt xem lịch sử trò chuyện trước đó, nguyên chủ quả thật đã hứa sẽ đến sân bóng xem đối phương chơi bóng vào chiều nay.

Dù sao bây giờ cũng không có việc gì, tin nhắn cũng đã trả lời gần xong, Ứng Hiểu Vũ liền ra khỏi ký túc xá.

Theo ấn tượng đại khái về sân bóng rổ, Ứng Hiểu Vũ vừa đi vừa nhìn xung quanh, không biết ai là người mình cần gặp. Cậu lấy điện thoại ra, gửi cho đối phương một tin nhắn: 【Tớ đến rồi.】

Rất nhanh, một giọng nam trong trẻo, vui vẻ truyền đến từ một nơi không xa, “Hiểu Vũ, bên này!”

Ứng Hiểu Vũ ngẩng đầu. Cách đó không xa, một bóng người mặc áo thể thao màu trắng cao lớn giơ tay vẫy cậu.

Ứng Hiểu Vũ theo bản năng lại căng thẳng. Tay chân cậu trở nên không tự nhiên, cậu cũng giơ tay vẫy lại. Khi đến gần, nhìn rõ vẻ ngoài của cậu nam sinh, trái tim Ứng Hiểu Vũ như rung lên.

Sao lại... đẹp trai như thế này cơ chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play