Tại tầng hai, Ứng Hiểu Vũ đã gặp được Khang Khang, con trai của chủ nhà.
Đó là một cậu bé mũm mĩm, đầu tròn, đang tập piano dưới sự giám sát của giáo viên. Cậu bé chơi đàn không tập trung lắm, còn rung đùi. Đứng bên ngoài, nhìn qua cửa kính, có thể thấy Khang Khang vừa lười biếng vừa luyên thuyên với giáo viên piano. Giáo viên vừa thúc giục vừa tỏ vẻ bất lực.
Cảnh này khiến Trần Ngữ Đình, người đưa Ứng Hiểu Vũ lên lầu, cảm thấy mất mặt. Nếu không phải có giáo viên piano và gia sư mới ở đây, bà đã lao vào xách tai thằng nhóc lên mà vặn vặn. Học hành cái kiểu gì thế này?! Đánh đàn như thế sao!
Trần Ngữ Đình vừa bất lực vừa bực bội, bà xấu hổ quay đầu nhìn Ứng Hiểu Vũ.
Ứng Hiểu Vũ nhìn vào trong phòng, hoàn toàn không thấy có gì lạ. Trẻ con mà, có đứa ngoan ngoãn, tĩnh lặng, cũng có đứa hiếu động, nghịch ngợm, đó là chuyện bình thường.
Trước đây, Ứng Hiểu Vũ từng dạy một cậu bé rất nghịch, nghịch đến mức có thể trèo lên nóc nhà dỡ ngói, mẹ ruột thấy cũng phải mắng ầm ĩ.
Nhưng cũng chính cậu bé nghịch ngợm ấy, sẽ chủ động nói với Ứng Hiểu Vũ: “Thầy ơi, chúng ta nói chuyện một lát đi. Vào đại học có vui không ạ, thầy tốt nghiệp sẽ tìm việc gì làm ạ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play