Suốt cả buổi tối, Ứng Hiểu Vũ luôn ở trong tiệm phụ giúp, không ngừng tay từ việc thái rau, cắt mì cho đến thu dọn bát đĩa và lau bàn. Ba mẹ Ứng nửa xót con, nửa lại cảm động vì sự hiểu chuyện của cậu. Ba Ứng ở sau bếp nấu mì mà vẫn phải để ý xem con trai có bị bỏng tay không, còn mẹ Ứng ở quầy trước vừa thu tiền vừa liếc mắt tìm kiếm bóng dáng con trai bảo bối trong sảnh.
Ba Ứng lần đầu tiên nấu mì mà lại chạy ra ngoài, dặn Ứng Hiểu Vũ đừng vội, về trường sớm đi. Mẹ Ứng thì vừa lấy tiền vừa nghĩ lan man: Con trai lớn thật rồi, mỗi ngày một khác.
Đến khi khách trong quán vãn dần, bố Ứng lại đến giục Ứng Hiểu Vũ về trường sớm một chút. Ông còn đùa rằng, việc gì mà cũng để con trai làm hết thì người làm cha như ông biết làm gì, chẳng lẽ đi dưỡng lão rồi đi nhảy quảng trường à.
Mẹ Ứng thì cười ha hả kể với mấy dì trong tiệm: “Hiểu Vũ nhà tôi từ nhỏ đã không cần chúng tôi phải lo lắng nhiều.”
“Lớn rồi, con trai lớn tự nhiên sẽ biết thương ba mẹ.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Hiểu Vũ nhà tôi luôn rất ngoan.”
Trong hai cuộc đời, đây là lần đầu tiên Ứng Hiểu Vũ làm việc mà tràn đầy động lực như vậy. Cậu bận rộn suốt cả buổi tối mà không thấy mệt. Khi tiệm không còn nhiều khách, cậu lại xắn tay áo đứng bên bồn rửa bát.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play