"Bourbon, không ngờ mày là nội gián."
Đôi giày da đen của Gin giẫm mạnh lên cổ tay Furuya Rei, ngăn anh bò dậy. Hắn dùng đầu gối đè ngực anh, ấn anh xuống đất.
Một tay Gin bóp cổ chàng trai tóc vàng, tay kia dí súng vào đầu anh. Đôi mắt xanh lục như sói bùng lên giận dữ và sát khí lạnh lẽo.
"Hừ, cảnh sát. Không ngờ một kẻ như mày lại là chuột cống của Công an. Một tên điên như mày cũng làm nội gián được sao?"
Mái tóc vàng nhạt của Furuya Rei ướt đẫm mồ hôi, vài lọn tóc dính vào làn da màu lúa mì cùng máu và bụi bẩn. Toàn thân anh đầy vết thương, máu chảy không ngừng, khiến anh dần kiệt sức.
Gin cười phá lên: "Bộ dạng hiện tại của mày thật hiếm thấy, Bourbon."
Furuya Rei rõ ràng đã đuối sức, đau đến tê dại tay chân, nhưng vẫn dùng đôi mắt tím khói sắc bén nhìn chằm chằm tên sát thủ đang giẫm lên mình, như thể sẵn sàng chém lại, cắn nát cổ họng hắn bất cứ lúc nào.
Anh trúng năm phát đạn, hai phát từ Rum, ba phát từ Gin.
Một phát bắn tỉa từ xa xuyên ngực, suýt trúng tim, gần như lấy mạng anh.
Nếu không phải Gin bất ngờ bắn tỉa, có lẽ anh đã xử lý được Rum. Nhưng không sao, anh tin Rum không thoát được. Tổ chức sẽ bị tiêu diệt đêm nay.
Thấy tổ chức sắp bị bao vây, Gin, sát thủ số một, mục tiêu hàng đầu của các thế lực, không bỏ chạy. Hắn vứt súng bắn tỉa, cầm khẩu Beretta lao đến.
Đây là căn cứ đầu não của tổ chức. Công an chưa đột phá được vào trong. Chỉ có Furuya Rei với tư cách nội gián, xâm nhập sâu để lấy thông tin và phối hợp với bên ngoài. Họ sẽ tiêu diệt tổ chức khủng bố quốc tế này đêm nay.
Nhưng giờ, chỉ một mình anh trong lòng địch. Furuya Rei đã chuẩn bị tinh thần cho cái chết nếu mọi chuyện bại lộ. Anh sẽ bị lũ dã thú này dồn vào đường cùng xé xác.
[Vì lợi ích của quần chúng, tôi sẵn sàng đón nhận cái chết.]
[Phải không?]
Anh cười khẽ, ngẩng cằm đối diện đôi mắt xanh lục hung bạo.
"Gin, mày nghĩ bộ dạng hiện tại của mày khá hơn được bao nhiêu?" Furuya Rei chế nhạo, vốn rất rành cách chọc tức Gin.
Rõ ràng, Gin vốn đã tức điên lên rồi, nếu không cũng sẽ không ở lại bất chấp nguy cơ bị bắt để truy sát tên nội gián này.
Gin cũng trúng hai phát đạn, chiếc mũ không bao giờ rời thân cũng đã mất, mái tóc dài màu bạc dính đầy bụi bẩn và máu tươi, bộ dạng thảm hại và giận dữ khiến Furuya Rei bật cười.
"Đúng là chết đến nơi còn cứng miệng." Gin đưa tay, đột ngột tóm lấy bàn tay anh đang lén lút thò vào túi: "Trúng đạn của tao mà còn dám làm trò mèo này ngay dưới mắt tao, năng lực của mày đúng là không tồi, lá gan cũng thật lớn đấy, Bourbon."
Gin là một người nước ngoài cao lớn, tóc bạc mắt xanh, da trắng bệch.
Lúc này, đôi bàn tay to lớn trắng bệch của hắn nắm lấy cổ tay dính máu màu lúa mì của Furuya Rei khiến đối phương không thể nào giãy ra được, và sau khi Gin lấy đi cái nút bấm rõ ràng là của một quả bom trong túi anh, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười tàn nhẫn và điên cuồng.
Tay hắn đột ngột dùng sức bẻ một cái, bẻ gãy cổ tay đó một cách tàn nhẫn.
"Chỉ là một con chuột." Gin nghiến răng nói từng chữ, dường như đã không thể chịu đựng được sự tức giận vì bị lừa dối suốt bao nhiêu năm.
Furuya Rei không nhịn được rên lên một tiếng đau đớn, toàn thân không ngừng run rẩy nhẹ, anh nghiến răng chịu đựng, thậm chí sau khi thở đều lại còn có thể ngẩng mắt lên tiếp tục chế nhạo.
"Mày cũng chỉ có thể vênh váo được một lúc này thôi." Anh nói: "Gin, tổ chức đã xong rồi, tao thật sự rất mong chờ được thấy cảnh mày bị còng tay, bị bắt ra ngoài ánh sáng để chịu sự phán xét và trải qua nửa đời còn lại trong tù."
"Tao sẽ không bị bắt, nhưng mày sẽ chết, ngay bây giờ, chết trong tay tao." Gin cười lạnh một tiếng, đôi mắt xanh lục đầy sát khí hung bạo nhìn xuống anh từ trên cao.
"Bourbon, cảm giác ngã xuống trong bóng tối trước bình minh thế nào?" Gin đột nhiên hỏi anh với vẻ đầy ác ý.
"Hahaha, cảm giác tốt lắm." Furuya Rei cũng cười một cách độc địa: "Gin, cảm giác tổ chức mà mày đã dốc hết tâm huyết để bảo vệ sắp bị hủy diệt ngay trước mắt mày thế nào?"
Anh mặc kệ lực siết trên cổ mình ngày càng mạnh, tiếp tục cười nói: "Gin, đôi khi tao thật sự nghi ngờ mày vẫn chưa qua thời kỳ 'trung nhị' (tuổi teen nổi loạn), mở miệng ra là toàn những từ ngữ 'trung nhị' đến mức báo động, mày tưởng mình là nhà thơ du mục hay gì? Tao đề nghị mày có muốn thử viết light novel không? Mày chắc chắn sẽ rất được giới trẻ yêu thích."
Gin không cười nữa, sa sầm mặt lại, dùng súng ấn mạnh vào thái dương anh: "Mày đang tìm chết đấy, Bourbon."
"Tao không phải Bourbon." Furuya Rei đột ngột ngắt lời hắn.
Rồi Furuya Rei đột nhiên cười, ánh mắt kiên cường và đầy ánh sáng sắc bén, giống như mặt trời mà anh sẽ không bao giờ được nhìn thấy nữa.
"Tôi là Furuya Rei, cảnh sát công an Furuya Rei." Anh nói.
"Vậy sao?" Gin cười lạnh một tiếng, giơ súng lên: "Vậy thì, thưa ngài cảnh sát đáng kính, ngài cứ ôm lấy lý tưởng và công lý của mình mà chết ở đây đi."
"Phải, tôi sẽ chết ở đây, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu rồi."
Furuya Rei mặt không biểu cảm đối mặt với hắn: "Nhưng chết cùng tao, còn có mày, còn có tất cả những thứ không nên tồn tại trên thế giới này trong tổ chức này, các người sẽ cùng tôi biến mất khỏi thế giới này."
Gin hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại trong tiếng nổ điếc tai sau đó.
"Mày đã cài bom hẹn giờ từ trước rồi!" Gin không thể tin nổi: "Đây là tác phong của cảnh sát?"
"Xin lỗi, Công an chúng tôi giỏi nhất là làm những việc phạm pháp, chỉ cần là vì sự an toàn và lợi ích của người dân, tôi có thể làm bất cứ điều gì."
"Có một số nghiên cứu và tài liệu tuyệt đối không thể được khởi động lại." Furuya Rei kiên quyết nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không coi thường sự cám dỗ của việc trường sinh bất lão và cải lão hoàn đồng đối với con người, những tài liệu và thí nghiệm tội lỗi này sẽ bị tiêu diệt cùng với tổ chức."
Trước khi sức nóng của vụ nổ cuối cùng ập đến cướp đi sinh mạng của cả hai, Gin quay lưng về phía ngọn lửa ngút trời, ánh mắt lạnh lẽo và đầy sát khí tức giận, chĩa súng vào đầu Furuya Rei trước một bước.
"Đoàng."
"Mày là ai?"
"Bourbon."
"Mày là ai?"
"Amuro Tooru."
"Mày là ai?"
"Furuya Rei."
"Bourbon, cẩn thận đừng chết đấy."
"Anh Amuro, chú ý sức khỏe nhé."
"Ngài Furuya, xin hãy hết sức cẩn thận, an toàn là trên hết."
"Furuya Rei, đừng làm bừa."
"Rei, bác sĩ phải đi một nơi rất xa rồi, con ở lại một mình cũng phải sống tốt nhé."
"Zero, cậu phải sống thật tốt."
À, tôi sẽ sống thật tốt.
Cho đến ngày nhiệm vụ hoàn thành.
Nhưng bây giờ tổ chức đã bị tiêu diệt, tôi cuối cùng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, vậy bây giờ tôi có thể nghỉ ngơi được chưa?
"Zero, chậm quá đấy."
Xin lỗi nhé, mọi người, đã để mọi người phải đợi lâu.
Tôi đến đây.