Tô Thầm miên man suy nghĩ, nếu đã không biết con đường phía trước ra sao, chi bằng cứ tập trung vào chuyện của mình. Ngay cả việc sống cho tốt cũng đã không dễ dàng gì với y, lấy đâu ra tâm sức mà để ý đến vận mệnh của những danh nhân lịch sử này.

“Thùng thùng! Đông! Hàn triều tiến đến——”

Tiếng người gõ mõ cầm canh xuyên qua tường viện, một lần nữa truyền vào tai Tô Thầm.

Có lẽ là lúc nãy tùy tiện ra ngoài nên chưa đóng kỹ cửa sổ, Tô Thầm cứ cảm thấy có gió lùa. Y cúi đầu nhìn vệt mực lớn trên giấy Tuyên Thành, khẽ nhíu mày, đặt bút xuống, kéo lại vạt áo rồi đi kiểm tra cửa sổ.

Cửa sổ quả nhiên có một khe hở. Tô Thầm dời thanh chống cửa sổ rồi đóng chặt nó lại.

“Có ăn trộm! Mau bắt ăn trộm!”

Cùng lúc tiếng thét chói tai này vang lên, bên ngoài sân lập tức vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.

Giọng của hộ viện truyền đến: “Trộm ở đâu?”

“Đi về hướng nào? Tên trộm đó thân thủ cực cao, thoáng cái đã biến mất.”

Tô Thầm buông lỏng thanh chống cửa, siết chặt áo khoác trên người, mũi giày vừa xoay, định mở cửa ra xem tình hình bên ngoài.

Tay vừa chạm đến cửa, thân thể Tô Thầm đột nhiên cứng đờ.

Một cơn gió lạnh ùa vào thổi tắt nến trong phòng, cả người bị một luồng hơi lạnh xâm chiếm. Người phía sau đứng sát y, bàn tay to thô ráp bịt kín miệng mũi y. Đầu óc Tô Thầm có một thoáng trống rỗng, y không dám nhúc nhích chút nào, thậm chí hơi thở cũng nhẹ đi rất nhiều.

“Đừng kêu.” Giọng người phía sau trầm thấp khàn khàn, là một nam nhân. “Nếu không——”

Lời nói tuy chưa dứt nhưng chứa đầy vẻ uy hiếp. Tô Thầm đè nén sự hoảng loạn trong lòng, cố gắng giữ bình tĩnh, gật nhẹ đầu, sau đó khẽ đẩy tay nam nhân kia, ra hiệu mình có chuyện muốn nói.

Có lẽ cảm thấy Tô Thầm trong tay mình không giở được trò trống gì, nam nhân kia bèn dời bàn tay đầy chai sạn đi, nhưng vẫn khống chế y.

Tô Thầm không thử giãy giụa, chỉ nhẹ giọng nói: “Chỗ của ta thường sẽ không có ai đến, đại hiệp có thể buông ta ra trước được không?”

Người phía sau không động đậy, hắn nói: “Người bên ngoài đang tìm ta.”

Tô Thầm: “…” Ngươi không cần phải cố nói ra đâu!

Dù y cũng biết người này chính là tên trộm mà bên ngoài đang truy lùng.

“Ta sẽ không để người bên ngoài phát hiện ra ngươi, ngươi có thể buông ta ra trước để chúng ta nói chuyện đàng hoàng được không? Ngươi muốn tiền tài hay muốn thứ khác?”

Người phía sau không nói gì, lực khống chế vẫn không hề nới lỏng, có lẽ đang phán đoán xem Tô Thầm có nói dối hay không.

“Nếu có người đến, ta sẽ đuổi bọn họ đi, tuyệt đối không để ai biết ngươi đang ở trong phòng ta.” Mặc dù không biết người phía sau rốt cuộc là ai, nhưng bàn tay to nóng rực và hơi thở lạnh lẽo đều khiến Tô Thầm run sợ trong lòng. Y vẫn giữ giọng điệu vững vàng, cố gắng trấn an người phía sau: “Bây giờ mạng của ta đang nằm trong tay ngươi, ta không thể lấy tính mạng của mình ra đùa được.”

Trong lúc nói chuyện, bên ngoài truyền đến một tràng tiếng bước chân dồn dập. Khi đến gần phòng của Tô Thầm, tiếng bước chân lại nhẹ đi rất nhiều.

Ngay sau đó, có tiếng gõ cửa khe khẽ: “Công tử.”

Là Tùy Ý.

Người phía sau không lên tiếng, thậm chí hơi thở cũng không đổi, dường như chẳng sợ Tô Thầm sẽ nói gì. Điều này khiến Tô Thầm vừa lo cho tính mạng của mình, vừa sợ tên trộm phía sau sẽ ra tay với Tùy Ý.

Bởi vì y cần tĩnh dưỡng nên Phúc Lan uyển cách chủ viện rất xa, nếu có động tĩnh gì, e là nơi này sẽ được phát hiện sau cùng.

Y thở ra một hơi thật sâu, điều chỉnh giọng nói lại như bình thường: “Có chuyện gì vậy?”

“Trong phủ có trộm.” Tùy Ý nói. “Hiện mọi người đang lùng sục khắp nơi, ta sợ làm ồn đến người.”

Ánh mắt của nam nhân phía sau như vật chất, lạnh đến thấu xương, khiến Tô Thầm tê cả da đầu.

“Không có.” Tô Thầm nghiến chặt quai hàm, giọng nói phát ra từ cổ họng: “Bảo họ đừng đến gần sân của ta là được.”

“Công tử có cần ta vào trong với người không?” Tùy Ý lại hỏi: “Ta sợ tên trộm đó lẻn vào.”

“Không cần.” Ngừng một lát, Tô Thầm hỏi: “Tình hình bên ngoài thế nào rồi? Có ai thương vong không?”

“Cũng không có thương vong, dường như cũng không mất mát đồ đạc gì.” Tùy Ý nói. “Cũng không biết tên trộm đó trốn đi đâu rồi.”

*Trốn đi đâu ư?* Tô Thầm cười khổ trong lòng, *Tên trộm đó đang bắt cóc công tử nhà ngươi đây này.*

Tô Thầm cố trấn tĩnh lại, nói: “Ngươi lui xuống đi, ta muốn ngủ một giấc cho ngon.”

“Công tử nếu thấy trong người không khỏe thì gọi ta ngay nhé.” Tùy Ý nói xong, đợi Tô Thầm đáp lời rồi mới rón rén bước chân rời đi.

Mãi cho đến khi tiếng bước chân xa dần, người đàn ông mới lùi lại một bước, rời khỏi bên cạnh y.

Tô Thầm chậm rãi quay đầu lại, rõ ràng đèn trong phòng đã tắt, nhưng y lại bắt gặp một đôi mắt âm u đen tối.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play