Tô Thầm xuyên đến cuối thời Tấn, tuy bệnh tật ốm yếu nhưng cha mẹ lại ân ái, cứ thế bình đạm cả đời cũng chưa chắc đã không thể.
Cho đến một đêm có kẻ đột nhập phủ Thừa tướng, ngày hôm sau y cùng một nam nhân ánh mắt âm trầm trên lưng ngựa đối diện nhau, đó là đại tướng quân Tiết Phùng Châu, người được sử sách ghi lại là cường tàn nhẫn thảm*.
(*) mạnh mẽ, thân tàn nhưng chí không tàn, ẩn nhẫn, số phận bi thảm
Từ đó về sau, Tô Thầm liền có thể gặp Tiết Phùng Châu bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.
Tiệc sinh nhật, Tiết Phùng Châu đeo kiếm vào phủ ngồi cạnh y.
Chùa Bạch Mã tĩnh dưỡng, Tiết Phùng Châu nửa đêm lẻn vào phòng y.
Đêm giao thừa, Tiết Phùng Châu đánh thức y từ trong mộng.
*
Tô Thầm quyết định lánh xa Tiết Phùng Châu, nhưng lại thấy hắn mặc khôi giáp, tay cầm trường thương đứng gác ở cổng lớn, sắc mặt u ám, cứ như muốn bắt y bỏ tù.
Tiết Phùng Châu bế y lên ngựa, xuyên qua trường nhai thẳng vào quân doanh, Tô Thầm nghĩ, hắn nhất định muốn ở giáo trường thao luyện y một phen để nhục nhã y.
Tiết Phùng Châu sau đó quả nhiên hung hăng thao luyện y một phen, chỉ là không phải như Tô Thầm tưởng tượng.
Tô Thầm tức giận đến dùng hết những lời thô tục nhất mắng Tiết Phùng Châu một trận, ai ngờ Tiết Phùng Châu lại nhìn y bằng ánh mắt đầy nhiệt tình, “Tiểu công tử cứ mắng thêm vài câu, ta thích nghe.”
Vị đại tướng quân này khác xa với những gì sử sách viết, Tô Thầm hoài nghi mình đã xuyên vào một bộ đồng nhân văn nào đó.
*
Kiếp trước, Tiết Phùng Châu từ biên cương hồi kinh, lại bị gian thần cùng thân thần hãm hại.
Trọng sinh trở lại, hắn hành sự âm hiểm độc ác, lạnh lùng nhìn những kẻ phản bội mình ở kiếp trước từng bước đi đến diệt vong.
Mọi người kính hắn, hận hắn, sợ hắn, nhưng không thể không lấy lòng hắn, hắn lại chỉ thấy vô vị.
Cho đến khi hắn thấy thiếu niên mà cả Thịnh Kinh đều ngưỡng mộ, giữa mày có chu sa thánh khiết, đôi mắt đa tình lại quyến rũ.
Tiết Phùng Châu thu liễm hết lệ khí, đút thiếu niên uống thuốc, ôm thiếu niên đang hôn mê vào lòng, khi thiếu niên tức giận mắng hắn, hắn lại dung túng mà hôn lên mắt cá chân thiếu niên.
Nhìn gương mặt tái nhợt diễm lệ cùng ngón tay run rẩy của thiếu niên, Tiết Phùng Châu biểu lộ ôn nhu lưu luyến.
Hắn nói, “Tiểu công tử và ta, tự nhiên là lưỡng tình tương duyệt, đúng không?”