“X-xác, xác chết?!”
Từ lâu nàng đã biết lũ người theo phe Lục Yến Thanh vốn ngỗ nghịch, nhưng không ngờ bọn họ lại thật sự dám làm chuyện tày trời như giết người rồi vứt xác!
Lục Yến Thanh vẫn còn trầm ngâm:
“Có lẽ… chưa chết hẳn đâu?”
“Ngươi giết người rồi?!”
“Đó không phải trọng điểm.”
“Cái gì mà không phải trọng điểm?! Rốt cuộc ngươi đã giết ai?!”
“So với chuyện đó, ta càng hiếu kỳ hơn việc ngươi cứ miệng gọi ‘biến thái biến thái’, kẻ bám theo ngươi chắc chắn là Tư Ngự sao?”
“Đúng vậy! Hắn trộm nội y của ta, còn trộm cả băng vệ sinh! Sau khi bị ta vạch trần còn muốn giết người diệt khẩu!”
Tên Tư Ngự danh tiếng lừng lẫy, Lục Yến Thanh cũng từng nghe qua. Hắn cười lạnh:
“Không thể nào, chắc chắn là ngươi mắc chứng hoang tưởng bị hại.”
Khương Cẩm chẳng còn tâm trí đôi co. Nếu suy đoán là thật, Tư Ngự cũng đã xuyên đến nơi này, hơn nữa bản thân hắn vốn có võ nghệ cao cường.
Trong lòng nàng hoảng hốt, đi qua đi lại, miệng lẩm bẩm:
“Tên biến thái đó mà xuyên tới, chắc chắn cũng thành một nam chính. Nhỡ chẳng may, hắn lại xuyên đúng vào thân phận đại phản diện thì sao?!”
Mà trùng hợp thay, trong cuốn sách này, kẻ phản diện lớn nhất cũng là một tên biến thái, biến thái đến tận xương tủy. Giữa một đám người vốn đã kỳ quái, hắn lại càng nổi bật hơn hẳn.
Cuối cùng, Khương Cẩm ngẩng đầu, ánh mắt khóa chặt Lục Yến Thanh:
“Giờ ngươi đã có lý do nhất định phải trở thành thiên hạ đệ nhất.”
“Hửm?”
“Để bảo vệ ta chứ còn gì nữa!”
Lục Yến Thanh: “……”
“Ta là bạch nguyệt quang của ngươi mà!”
“Chúng ta thanh mai trúc mã cùng lớn lên, lại còn thành thân rồi, ta vẫn chưa chết cơ mà!”
Nàng giành lấy bản Quỳ Hoa Bảo Điển trong tay hắn, mở ra lật xem.
Lục Yến Thanh cau mày:
“Ngươi làm gì đó?”
“Ta phải học thuộc, nhỡ đâu mất hoặc bị cướp, lỡ sau này có chuyện bất ngờ, ngươi cũng phải học.”
“Lão tử không học nổi thứ này đâu!!”
“Người ta học được sao ngươi lại không thể?!”
“Phải tự thiến mình đó!”
“Trong truyện, kẻ đứng đầu thiên hạ chính là nhờ học nó! Cho dù thành thái giám, vẫn có vô số nữ nhân ái mộ! Thậm chí còn có thể cùng nữ chủ lam những điều không thể nói!!”
“Cái gì?! Thế cũng được à?!”
“Ngươi thiển cận quá rồi, đọc truyện nữ tần còn ít lắm.”
Điểm này Khương Cẩm không hề lừa hắn. Trên trang PO, tác giả viết kiểu gì cũng có thì nam chủ là thái giám chẳng phải hiếm. Lúc tác giả viết chết đại phản diện kia, còn bị độc giả mắng đến không kịp trở tay.
Cũng bởi phản diện quá mạnh mẽ, thiết lập gần như vô địch. Với tính cách hắn, tuyệt không dung thứ cho sáu nam chủ khác. Nếu hắn không chết, sáu người kia chắc chắn phải chết.
Phân tích cặn kẽ, nếu tất cả bọn họ đều xuyên đến, thì mấy huynh đệ của Lục Yến Thanh có lẽ không đáng lo, nhưng ba kẻ khác lại hoàn toàn không thể kiểm soát.
Hai người bàn bạc xong, quyết định trước tiên phải tìm được ba huynh đệ kia của Lục Yến Thanh. Biện pháp tốt nhất chính là đi tìm nữ chủ, bởi tất cả nam chủ trong truyện đều xoay quanh nàng mà phát triển.
May thay việc tiếp cận nữ chủ không khó. Phụ thân Khương Cẩm từng cứu mạng Tô Vĩnh Hoài, Cẩm Tú sơn trang và Tô gia xưa nay vẫn giữ giao hảo.
Trong nguyên tác, nam chủ cũng nhờ mối quan hệ này mà có giao tình với nữ chủ.
Sau khi Cẩm Tú sơn trang bị diệt môn, nam chủ đến Tô gia, cùng Tô Vĩnh Hoài tra xét, cuối cùng báo được huyết hải thâm cừu cho Khương gia.
Trong quá trình ấy, hắn và nữ chủ mới nảy sinh tình cảm.
Như vậy, hai người bọn họ đã trở lại đúng mạch truyện ban đầu.
Để không ảnh hưởng tuyến tình cảm giữa nam nữ chính, Khương Cẩm bèn cải nam trang, giả làm thuộc hạ đi theo Lục Yến Thanh.
Mọi việc đều thuận lợi.
Bọn họ đến Tô phủ, gặp được Tô Vĩnh Hoài. Sau khi nghe tin Cẩm Tú sơn trang bị diệt môn, Tô Vĩnh Hoài phẫn nộ vô cùng, lập tức thu nhận bọn họ, còn hứa sẽ thay Khương gia báo mối thù máu ấy.
Đêm khuya, vạn vật tĩnh lặng.
Trong hậu hoa viên Tô phủ.
“Ngươi chắc chắn ta phải làm thế này?”
“Đúng vậy, đây là lần ngươi và nữ chủ gặp gỡ đầu tiên. Nói xem, cảnh sắc thế này có phải rất lãng mạn không?”
Hoa trước, trăng sau.
Song Lục Yến Thanh lại đầy chán chường nhìn cảnh sắc xung quanh, cau có kéo vạt áo trắng trên người:
“Ta thấy có phần màu mè.”
“Chỉ múa kiếm thôi, sao lại màu mè?!”
“Mặc thế này mà múa kiếm chẳng phải càng giả tạo?!”
“Tấm áo trắng này bay bay, phong tư ngời ngời! Ngươi còn muốn làm thiên hạ đệ nhất hay không? Đến chút màu mè cũng không chịu nổi à?!”
Cuối cùng, Lục Yến Thanh vẫn bị nàng thuyết phục. Hắn cầm kiếm, chọn chỗ đẹp nhất mà múa.
Khương Cẩm thì trốn ở một bên lặng lẽ quan sát. Thực ra trong nguyên tác, nàng chẳng mấy để tâm đến nam chủ Lục Yến Thanh, người nàng yêu thích nhất vẫn là phản diện điên cuồng kia.
Nàng luôn cảm thấy tình yêu của Lục Yến Thanh dành cho nữ chủ là không thuần khiết, bởi trong lòng hắn vẫn có một bạch nguyệt quang, lúc nào cũng nhớ về nàng ấy.
Không biết có phải vì chính nàng xuyên thành bạch nguyệt quang của hắn, lại mang theo vô số ký ức giữa mình và Lục Yến Thanh, mà giờ đây bỗng nhiên sinh ra một nỗi mất mát khó tả: cảm giác như chính tay đem nam nhân của mình dâng cho kẻ khác.
Bỗng tiếng sáo dìu dặt vang lên.
Khương Cẩm biết kịch bản đến rồi.
Nàng lập tức đưa mắt tìm kiếm, nhanh chóng phát hiện nơi góc tây nam có một nữ tử khoác áo xanh.
Người ấy mày như họa, da trắng như ngọc, dưới ánh trăng, đôi mắt như ẩn như hiện, tựa như có thể câu mất hồn phách.
Quả nhiên đúng như sách miêu tả, nàng đẹp đến mê hồn đoạt phách.
Đặc biệt là vóc dáng trước nhô sau vểnh, đường nét thướt tha, lại chẳng hề diễm tục. Nàng tựa hồ một tiên tử sa trần, không nhiễm bụi hồng.
Trong sách, nữ chủ vốn có tính tình hiền lành chính trực, ôn hòa nhiệt tình.
Khương Cẩm nhìn nàng, lại nhìn Lục Yến Thanh.
Đúng là trai tài gái sắc, một đôi bích nhân.
Tô Nhược Ảnh thổi sáo, từng bước tiến lại gần. Lục Yến Thanh đang múa kiếm cũng dần dừng lại. Tiếp theo chính là màn chào hỏi đơn giản theo nguyên tác.
Mọi sự vẫn trong tầm kiểm soát của Giang Cẩm. Lục Yến Thanh cũng không hề phá lệ, hoàn toàn nói đúng “lời thoại” nàng chuẩn bị.
Mọi thứ đều thuận hòa, tươi đẹp.
Thế nhưng.
“Ai đó?!”
Tiếng chào hỏi bỗng ngừng. Tô Nhược Ảnh quay phắt lại, nhìn về phía Giang Cẩm đang ẩn nấp. Không thể tránh được nữa, nàng chỉ đành run rẩy đứng dậy, cúi đầu. Vừa mở miệng định nói chuyện thì Tô Nhược Ảnh bỗng thất thanh:
“Sao lại là ngươi?!”
Chưa kịp để Giang Cẩm hiểu chuyện, nàng ta đã bước đến trước mặt, nắm lấy tay nàng, bóp thử một cái, rồi lại thả ra. Tiếp đó bóp vai, nhìn lên nhìn xuống, đánh giá thật kỹ.
“Khương Cẩm?!”
Khương Cẩm ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn nữ tử trước mặt, đầu óc hoàn toàn ngừng hoạt động.
Mà chuyện còn hoang đường hơn lại ở phía sau…
Tô Nhược Ảnh thấp giọng chửi thề:
“Mẹ kiếp, chẳng phải ngươi chết rồi sao?!”
Đến lúc này, Lục Yến Thanh cũng lao tới:
“Chết cái rắm, cả nhà ngươi mới chết ấy!!”
Tô Nhược Ảnh nhếch môi cười lạnh, đảo mắt nhìn nam tử đang bảo hộ Giang Cẩm. Nàng hơi nhướng mày, hất cằm ra hiệu, rồi thản nhiên nói:
“Vào trong. Chúng ta cùng nói chuyện.”