Khương Cẩm nghi ngờ mình đã gặp phải biến thái.

Mỗi sáng sau khi dọn dẹp nhà cửa, cô đều đặt túi rác trước cửa, lúc xuống lầu thì tiện tay mang đi vứt.

Nhưng gần đây rác mà cô để trước cửa luôn không cánh mà bay.

Ban đầu, cô tưởng có người tốt bụng tiện tay giúp mình. Cho đến một lần tình cờ, cô nhìn thấy trong thùng rác dưới lầu có túi rác của mình đã bị người ta lục tung.

Trong đó vốn có quần áo lót mà cô vừa vứt đi.

Những ngày sau, cô cố ý để ý thì phát hiện trong đống rác mình vứt, quần áo, đồ trang sức thậm chí cả băng vệ sinh đều biến mất.

Hôm nay, Khương Cẩm giả vờ như bình thường, sau khi dọn dẹp xong lại đặt hai túi rác trước cửa. Sau đó cô lặng lẽ nấp sau cửa, dán mắt vào mắt mèo quan sát bên ngoài.

Trong khoảng thời gian đó có vài người hàng xóm đi ngang qua, cũng có bảo vệ đi tuần, nhưng chẳng ai để ý đến hai túi rác của cô.

Cho đến khi…

Cửa phòng đối diện mở ra, một nam sinh mặc đồng phục học sinh đi thẳng tới.

Cậu ta đứng trước cửa nhà cô dừng lại một lát. Khương Cẩm còn tưởng cậu muốn gõ cửa thì bất ngờ thấy cậu cúi người, xách hai túi rác rồi quay trở về phòng mình.

Khưong Cẩm trơ mắt nhìn cửa phòng đối diện khép lại, nhìn người ấy xách rác của mình biến mất ngay trước mắt.

Người đó cô quen.

Đó là đàn anh mà vô số người ở Đại học Kinh Đô ngưỡng mộ — Tư Ngự.

Từ nhỏ đến lớn, hễ nhắc đến tên cậu thì luôn gắn với thành tích đứng nhất.

Từ những cuộc thi trong thành phố, bảng xếp hạng thành tích ở trường, đến những lần tùy hứng tham gia đại hội thể thao, chạy ngắn, nhảy cao, thậm chí là thi đấu vật tay trong lớp…

Chỉ cần có cậu, chắc chắn cậu là số một.

Hơn nữa, cậu còn khiêm tốn, lễ độ, giống như làn gió mát, khiến người khác không thể tìm ra khuyết điểm.

Khương Cẩm vẫn nhớ lần đầu gặp cậu là trong thang máy. Khi đó cả hai đều mặc đồng phục trường, cậu chủ động chào hỏi, còn giúp cô xách đồ.

Bởi cùng sống một khu, lại cùng tầng nên họ thường xuyên chạm mặt, đôi khi cùng đi học, cùng tan học.

Nhưng nói cho cùng cũng chẳng phải thân quen gì.

“Khương Cẩm?”

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai khiến cô giật mình ngẩng đầu.

Tư Ngự rất cao khiến cô phải ngước lên nhìn.

Cậu mỉm cười, khóe môi cong lên, đôi mắt cười như trăng khuyết, nhìn vào khiến ai cũng có cảm giác như gió xuân thoảng qua.

“Chào, đàn anh.”

“Đang nghĩ gì thế? Nhìn chăm chú vậy. Anh đứng cạnh em một lúc rồi đấy.”

Đoạn đường này là con đường bắt buộc phải đi để về nhà. Trời đã sang cuối thu, lá rơi theo gió rải vàng khắp lối đi.

Tiếng bước chân của hai người vang lên giữa đêm thu tĩnh mịch, yên bình và đẹp đẽ.

Khương Cẩm cúi đầu trầm ngâm rồi khẽ thì thầm:

“Em đang nghĩ, đàn anh lấy rác của em làm gì vậy?”

Câu hỏi này đã làm cô trăn trở cả ngày. Nghĩ mãi không ra, cuối cùng đành hỏi thẳng.

“Hả?”

Có vẻ giọng cô quá nhỏ nên Tư Ngự không nghe rõ.

Khương Cẩm bèn dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu, nói lớn hơn:

“Đàn anh, sáng nay em thấy anh lấy túi rác em để trước cửa.”

Tư Ngự vẫn mỉm cười, vẻ mặt không có gì thay đổi:

“Ừ, đúng là có chuyện đó.”

“Tại sao vậy?”

“Ừm…”

Cậu cúi đầu, mái tóc lòa xòa trước trán che khuất đôi mắt sáng.

“Để anh nghĩ xem… anh lấy rác đi làm gì nhỉ.”

Khương Cẩm hơi lo lắng:

“Có phải anh muốn giúp em mang đi vứt đúng không? Anh vẫn luôn giúp em đúng không? Nhưng mấy thứ mất trong rác chắc chắn không phải anh lấy. Anh chỉ tiện tay mang đi cùng rác của mình, chứ không hề mở ra lục lọi, đúng không?”

Cô chăm chú quan sát từng nét mặt, từng động tác của Tư Ngự.

Cậu vẫn bình tĩnh, kiên nhẫn lắng nghe.

“Những thứ mất kia nhất định bị kẻ khác lấy trộm. Trong khu này có biến thái, không chỉ mình em đâu!” Khương Cẩm càng nói càng chắc chắn, giọng cũng lớn dần, như muốn dùng âm lượng để tự trấn an.

Cuối cùng, cậu mở miệng.

“Đáng tiếc thật.”

“Gì cơ?” Khương Cẩm ngẩn người.

Chỉ thấy cậu đưa tay tháo kính, nhẹ nhàng cất vào túi áo.

Ngay sau đó…

Ngón tay thon dài rút ra một con dao gấp. Một cái búng tay lưỡi dao lạnh lẽo bật ra, phản chiếu ánh sáng sắc lạnh dưới đèn đường.

“Tại sao em lại phải vạch trần anh vào lúc này chứ?” Cậu ngẩng lên, nhìn cô.

Nụ cười trên gương mặt đã hoàn toàn biến dạng. Nó trở nên dữ tợn, điên cuồng, nụ cười ngoác tới tận mang tai.

Đây đâu còn là cậu đàn anh nho nhã trong ký ức của cô nữa!

Lúc này Khương Cẩm mới sực tỉnh. Giờ đã là đêm khuya, con đường này vốn vắng vẻ, chẳng có lấy một bóng người!

“Aaaaaa!!!”

Cô hét lớn, ném mạnh túi xách vào đầu Tư Ngự rồi quay người bỏ chạy!

“Có biến thái! Cứu mạng!!!”

Phản ứng của cô coi như nhanh, túi xách đập thẳng vào đầu cậu. Tóc tai rối loạn, gương mặt kia càng thêm điên dại.

Khương Cẩm không dám quay đầu lại, nhắm mắt cắm đầu chạy!

Đúng lúc đó, ở ngã tư phía trước.

Một chiếc siêu xe mui trần màu đỏ lao vun vút trên đường. Trên xe có bốn nam sinh, vừa hút thuốc vừa uống rượu, vừa lắc lư theo nhạc, ồn ào náo nhiệt.

Ngay khoảnh khắc ấy, Khương Cẩm lao ra từ bóng tối, phía sau là Tư Ngự cầm dao đuổi theo.

“Lục ca!! Cẩn thận!!!” Một người trên xe hét lên.

Nhưng tất cả đã quá muộn.

“Rầm!”

Cú va chạm kinh hoàng khiến Khương Cẩm và những kẻ không thắt dây an toàn bị hất văng ra ngoài!

Chiếc xe đỏ xoay cuộn giữa không trung, ngay khi cả người và xe sắp rơi xuống đất thì một luồng ánh sáng trắng bừng lên.

Mọi thứ lại trở về như chưa từng xảy ra.

Người và xe đều biến mất, như chưa từng tồn tại.

“Aaaaaa!!!”

Khương Cẩm bật dậy, hét thất thanh. Trái tim cô vẫn đập loạn, ngơ ngác nhìn cảnh vật xung quanh, hồi lâu sau mới nhận ra…

Cô đang ở trong một căn phòng cổ kính, mặc trên người là bộ váy cưới đỏ thẫm.

Ký ức xa lạ ào ạt tràn vào đầu.

Cô xuyên không rồi! Hơn nữa lại xuyên vào một cuốn tiểu thuyết mà cô từng đọc!

Ngay lúc cô còn chưa hoàn hồn, bên tai bỗng vang lên một giọng chửi tục:

“Mẹ kiếp, con đàn bà ngu xuẩn!!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play