Người này, cô nhận ra.
Trong Đại học Kinh Đô, Tư Ngự nổi tiếng nhờ xuất sắc, còn thiếu niên trước mặt lại nổi tiếng vì ngỗ nghịch.
Lục Yến Thanh là con trai độc nhất của Lục gia ở kinh thành, từ nhỏ sống trong nhung lụa, được cưng chiều đến mức vô pháp vô thiên. Những chuyện xấu xa của hắn, Khương Cẩm đã nghe kể không ít.
Một năm trước, hắn bắt nạt bạn học Lăng, ép một nữ sinh nhảy lầu. Khi ấy chuyện ầm ĩ vô cùng, nhưng bởi nhà hắn quyền thế hiển hách, cuối cùng liền chìm xuồng.
Nửa năm trước, hắn lại công khai hành hung, sỉ nhục một ngôi sao nổi tiếng. Chuyện gây chấn động không thể vãn hồi; kết quả là ngôi sao kia bị hủy dung, phải nhập viện, gom góp mọi quan hệ mới kiện được hắn ra tòa.
Khương Cẩm nhớ rõ, hắn bị phán bốn năm tù.
Vậy mà hôm nay, người này lại lái xe tông vào cô, còn đứng đây chửi rủa om sòm.
Khương Cẩm ý thức được mình đã xuyên vào trong một cuốn tiểu thuyết, và thân phận hiện tại chính là “bạch nguyệt quang” — mối tình đầu yểu mệnh của nam chính.
Cô chết ngay trong ngày đại hôn với hắn.
Trong phòng thoáng chốc lặng ngắt. Hai người nhìn nhau, đồng thời sắp xếp ký ức trong đầu, mỗi kẻ mang một tâm sự.
Một lát sau.
Lục Yến Thanh: “Thiên vương cái địa hổ.”
Khương Cẩm: “Tiểu kê tôn ma cô.”
Lục Yến Thanh: “Cung đình ngọc dịch tửu;”
Khương Cẩm: “Nhất bách bát nhất bôi.”
Lục Yến Thanh nheo mắt: “Thì ra mày chính là con đàn bà ngu ngốc lao ra cản xe tao!”
“Là vì có biến thái đuổi theo tôi nên tôi mới… Không đúng! Rõ ràng là anh say rượu phóng nhanh vượt ẩu!! Tôi phải kiện anh! Đồ cặn bã!!! Với lại, tôi không phải ‘con đàn bà ngu ngốc’, tôi tên…”
“Sở Vũ Tầm?”
“……”
Lục Yến Thanh liếc cô một cái, xoay người xuống giường, cáu kỉnh kéo loạt áo cưới vướng víu trên người, đi tới bàn ngồi phịch xuống, rót cho mình một ly rượu.
“Hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta, chẳng lẽ không qua đây uống chén giao bôi?”
Trong đầu hắn cũng tràn vào một đoạn ký ức không thuộc về bản thân.
Trong trí nhớ ấy, người phụ nữ trước mặt là thanh mai trúc mã của hắn, hai người tình sâu nghĩa nặng, cuối cùng tu thành chính quả, đêm nay chính là đêm động phòng hoa chúc.
Ly rượu vừa đưa tới môi, đã bị Khương Cẩm gạt phăng xuống đất.
“Choang!” — ly vỡ tan, chất lỏng trong suốt bắn tung tóe, sủi bọt trắng.
Lục Yến Thanh nhướn mày: “Có độc?” Hắn ngẩng đầu nhìn cô: “Cô biết?”
Khương Cẩm gật nhẹ, trầm tư: “Chúng ta xuyên vào một cuốn tiểu thuyết võ hiệp. Ngay chương một chính là cảnh huyết tẩy Cẩm Tú sơn trang.”
Lời vừa dứt, “vút” một tiếng — một mũi tên xé gió bay vụt qua giữa hai người, cắm phập vào vách gỗ!
Chưa kịp hoàn hồn, mũi tên thứ ba, thứ tư nối tiếp bắn tới!
Đầu tên tẩm lửa, chỉ trong chớp mắt, gian phòng đã rực cháy!
“Trong nguyên tác, anh trúng độc nên không cứu nổi ta. Nhưng giờ anh vẫn khỏe mạnh nên có thể cứu ta!! Nếu không tôi sẽ chết trong biển lửa này, xương cốt chẳng còn!”
“Tôi? Tôi lấy gì cứu cô?! Chính tôi cũng còn chưa chắc thoát thân!!”
Tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng dồn dập, xen lẫn tiếng chém giết, tiếng gào thét, mũi tên lửa bắn dồn dập vào trong. Vài lần sượt ngang tai khiến cô lạnh toát mồ hôi.
“Lục Yến Thanh! Cậu biết võ công! Cậu rất lợi hại! Thử xem sao!!”
“Võ công gì? Phi thân lên mái? Hay tay không chặn đao kiếm?!”
Họ vốn là người hiện đại, trong thời đại họ nào có những thứ kỳ ảo như trong tiểu thuyết võ hiệp!
Ban đầu Khương Cẩm cũng chẳng dám kỳ vọng. Nhưng giữa biển lửa loạn tiễn, cô chật vật thảm hại, ngoảnh lại nhìn hắn…
Có lẽ hắn chỉ là chưa chấp nhận thân phận mới mà thôi.
Khương Cẩm giật lấy thanh kiếm treo đầu giường, ném cho hắn: “Thanh kiếm này tên Nguyệt Hạ, là bảo kiếm xếp hạng thứ ba thiên hạ!”
Lục Yến Thanh bắt gọn. Kiếm vừa ra khỏi vỏ, hắn tiện tay quét một đường, lập tức chặn rơi loạt mũi tên bay tới.
Cảm giác cầm kiếm quen thuộc như ăn sâu vào xương tủy, từng động tác phòng ngự tựa hồ đã thành bản năng, chẳng cần suy nghĩ.
Ký ức về việc hắn từng luyện võ ào ạt ùa về. Vẻ mặt hắn từ bối rối dần biến thành hưng phấn.
“Cho dù vậy… Tôi cớ gì phải cứu cô?”
Hàng loạt mũi tên xé toạc tay áo cô, lửa bén vào vạt váy, khói đặc khiến cô nghẹt thở, ngã quỵ xxuống đất.
“Bởi vì tôi là thê tử của anh!”
Lục Yến Thanh cười khẩy: “Cứ an tâm mà đi, tôi sẽ thay cô báo thù.”
“Bởi vì vừa rồi tôi đã cứu anh một mạng!”
“Tôi xưa nay thích ân đền oán trả.”
“Bởi vì anh yêu tôi!!”
“Yêu mẹ ngươi ấy.”
Hắn đã phi thân tới cửa sổ, chuẩn bị nhảy ra ngoài.
Tên lửa dày đặc vút vào, Khương Cẩm chẳng còn đường né, thân thể kiệt sức, ngã nhào xuống đất…
“Bởi vì tôi đã đọc cuốn tiểu thuyết này, ta biết tất cả diễn biến tiếp theo!!!”
“Phập! Phập! Phập!!!”
Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng áo đỏ sẫm vụt đến bên cô. Trường kiếm phát sáng quét ngang, che chắn vô số mũi tên.
Một cánh tay rắn chắc ôm lấy cô, nhấc bổng khỏi mặt đất. Cô ngã vào vòng ngực ấm áp.
Ngẩng lên, đường nét quai hàm anh tuấn của hắn lọt vào mắt. Khóe môi vẫn vương nụ cười ngông nghênh, bất cần.
Trong màn đêm, hồng y hai người phấp phới tung bay.
Lục Yến Thanh ôm cô tới đỉnh núi, đặt xuống, rồi phi thân ra vách đá, ánh mắt nhìn xa xăm.
Gió núi thổi tung bộ hỷ phục đỏ thẫm, tóc dài cột dải lụa đỏ cũng phất phơ, phong lưu phóng khoáng.
Trong nguyên tác, Khương Cẩm chỉ sống đúng một chương, sau đó chỉ xuất hiện trong ký ức của hắn, vài nét vô cùng ít ỏi.
Bóng áo đỏ lại lóe lên, thoắt cái đã xuất hiện trước mặt, mũi kiếm chỉa thẳng vào cô.
“Ta là nam chính của cuốn sách này sao?”
“Đúng vậy.”
“Võ công của ta là mạnh nhất sao?”
“Không phải.”
“Vậy nếu ta muốn độc bá võ lâm, trở thành người mạnh nhất, ngươi có cách nào không?”
Trong sách, tuy Lục Yến Thanh rất cường hãn, nhưng chung cuộc hắn vẫn chẳng phải kẻ vô địch thiên hạ.
Mũi kiếm lại dí sát thêm một tấc: “Này, tốt nhất cô nên có chút giá trị, bằng không tôi chém chết cô ngay bây giờ.”
Khương Cẩm khẽ cười, dùng tay đẩy lưỡi kiếm khỏi cổ mình: “Đương nhiên có cách. Cách thì nhiều vô số.”
Cô chậm rãi đứng dậy, bước về phía vách núi.
(Đổi xưng hô)
Từ đây có thể nhìn thấy Cẩm Tú sơn trang trong biển lửa. Cha nàng là danh y lừng lẫy giang hồ, nhưng cũng bởi cứu quá nhiều người, kết thù khắp nơi.
Nàng là tiểu thư sơn trang, lẽ ra cũng phải tinh thông y thuật nhưng tác giả lại chẳng hề viết cho nàng kỹ năng này, thành ra đầu óc trống rỗng.
Hiện tại, sơn trang đã chìm trong biển lửa. Khương Cẩm biết, toàn bộ người thân trong sách của mình đều chết trong đêm nay.
“Này, đồ đàn bà ngu ngốc…”
“Ta có thể giúp ngươi. Nhưng ngươi cũng phải hứa với ta một chuyện.” Ánh mắt Khương Cẩm ánh lên tia sáng từ ngọn lửa nơi xa.
“Thay ngươi báo thù?”
Khương Cẩm ngoảnh lại nhìn hắn: “Không được gọi ta là đàn bà ngu ngốc nữa. Huynh phải gọi ta là Đại tiểu thư.”