Sáng sớm hôm sau, trống canh ba vừa điểm, cả Tuyên Đức điện đã được quét dọn sáng loáng. Trầm hương đốt ngào ngạt, rèm lụa trắng mỏng bay nhẹ theo gió, không khí trang nghiêm mà lạnh lẽo.
Điền Chính Quốc khoác cẩm bào lam nhạt, búi tóc cố định bằng ngọc quan, dung mạo tuấn mỹ như họa. Y bước chậm rãi trên hành lang, bóng dáng cao gầy thẳng tắp, bước đi không nhanh không chậm, ung dung khác hẳn một tân phi mới nhập cung.
Tiếng thái giám lanh lảnh vang lên:
“Quý phi nương nương giá đáo——”
Trong điện, Hoàng đế Kim Thái Hanh đang ngồi trên long tọa, tay cầm tấu chương. Nghe xướng báo, hắn ngẩng đầu.
Ánh mắt đế vương, uy nghiêm tựa sấm sét, nhưng khi chạm vào người vừa tiến vào, lại khẽ chững lại.
Một thân bào lam nhạt, ngọc quan sáng ngời, đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng – Điền Chính Quốc chẳng hề giống kẻ cúi mình để cầu ân sủng, mà tựa như con hạc trắng cao ngạo giữa rừng tùng, không vướng bụi trần.
Chính Quốc quỳ xuống, hành lễ theo đúng lễ nghi:
“Thần thiếp Điền Chính Quốc, khấu kiến Hoàng thượng.”
Giọng y trầm thấp, trong trẻo, không hề giống nữ tử yểu điệu, mà lại càng khiến lòng người rung động.
Hoàng đế đặt tấu chương xuống, thân mình cao lớn đứng dậy, từng bước một đi xuống long tọa. Không khí trong điện như đông cứng, thái giám cung nữ đều cúi đầu, không dám thở mạnh.
“Ngươi là Điền gia công tử?” – giọng nói trầm ấm, mang theo uy quyền đế vương.
Chính Quốc ngẩng đầu, ánh mắt không né tránh:
“Bẩm Hoàng thượng, thần thiếp chính là Điền Chính Quốc.”
Ánh mắt ấy – thẳng thắn, cao ngạo, như không hề sợ uy nghiêm của thiên tử.
Trong khoảnh khắc, Hoàng đế thoáng sửng sốt, rồi bật cười khẽ, trầm giọng:
“Trong hậu cung, chưa từng có ai dám nhìn thẳng vào Trẫm như vậy.”
Chính Quốc cong môi, nụ cười nhạt lạnh lẽo:
“Hoàng thượng là chân long thiên tử, hậu cung mỹ nhân như mây, thần thiếp chỉ là một kẻ dư thừa. Nếu có oán hận, e rằng chỉ vì… không đủ tư cách hầu hạ bậc chí tôn.”
Một câu nói, nửa thật nửa giả, vừa là khiêm nhường, vừa như châm biếm.
Lý công công cùng đám thái giám đều toát mồ hôi lạnh – dám nói thế trước mặt Hoàng thượng, chẳng khác nào tự tìm đường chết!
Nhưng Kim Thái Hanh lại bật cười lớn, tiếng cười vang vọng trong điện:
“Hay! Điền Chính Quốc, ngươi quả thật thú vị hơn tất thảy những kẻ khác.”
Hắn nghiêng người, cúi xuống, đôi mắt sắc bén như gươm chém:
“Từ nay, ngươi sẽ ở Tuyên Hoa cung. Người đâu, ban cho Quý phi ngọc tỳ, y phục gấm thêu, ba mươi cung nữ, hai mươi thái giám hầu hạ!”
Lời vừa dứt, cả điện chấn động.
Một tân phi mới nhập cung, lại là nam tử, ngay lần đầu diện thánh đã được ban thưởng lớn, còn được ban hẳn một cung riêng – chuyện chưa từng có trong lịch sử Đại Kim.
Từ giây phút đó, cả hậu cung như bị ném vào vạc dầu sôi.
Mỹ nhân như mây, nhưng tất cả đều bị lu mờ bởi một nam nhân vừa mới bước vào cung – Điền Quý phi.