Trời đầu xuân, hoa đào nở rộ, hương sắc ngập tràn khắp kinh thành.

Trong Điền phủ, không khí lại u ám nặng nề. Trên bàn gỗ lim, một tờ thánh chỉ vàng óng lặng lẽ trải ra, từng chữ rồng bay phượng múa sáng lóa khiến ai nhìn vào cũng run rẩy.

“Điền gia công tử, chính thức nhập cung, phong Quý phi.”

Câu chữ ngắn ngủi, tựa lưỡi dao chém xuống số phận cả một gia tộc.

Điền Chính Quốc mặc cẩm y trắng ngà, dáng người tuấn mỹ như họa. Y ngồi trầm mặc, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, đôi mắt sâu thẳm không gợn sóng. Người hầu quỳ bên cạnh không kìm được bật khóc:

“Công tử… thật sự phải đi sao? Một nam nhân vào cung, còn là Quý phi… việc này… e rằng thiên hạ sẽ chê cười…”

Chính Quốc khẽ nhếch môi, nụ cười lạnh nhạt:

“Thánh chỉ đã ban, còn có con đường nào khác sao? Nếu ta không đi, Điền gia liệu còn đứng vững trong triều đình?”

Ngoài cửa sổ, gió xuân thổi qua, cánh hoa đào bay lả tả. Đêm ấy, Chính Quốc một mình ngồi viết bức thư, để lại cho phụ thân:

> “Nhi tử vào cung, coi như hi sinh thân mình, đổi lấy an nguy cho gia tộc. Phụ thân, mẫu thân, xin người đừng quá đau buồn. Nếu trời cho cơ hội, nhi tử nhất định sẽ tự tìm đường sống cho mình.”

 

Ngày kế, cỗ kiệu vàng rực rỡ dừng trước cổng Điền phủ. Cả phủ quỳ rạp đưa tiễn.

Chính Quốc khoác cẩm bào, bước vào kiệu mà không quay đầu lại. Từ đây, con đường y đi sẽ không còn là công tử thế gia, mà là một Quý phi nam nhân độc nhất vô nhị trong lịch sử Đại Kim.

 

---

Đại Kim Hoàng cung.

Tiếng hô vang vọng khắp trời:

“Quý phi nương nương giá đáo——”

Điền Chính Quốc bước xuống kiệu. Dưới hàng vạn ánh mắt, y vẫn giữ vẻ bình thản, ung dung tiến vào cung môn. Trong giây lát, nhiều cung nữ thất thần, thậm chí có người quên cả cúi đầu – bởi vẻ đẹp kia còn lấn át tất cả nữ tử nơi đây.

Tin tức lan nhanh như gió: “Quý phi mới tấn phong, lại là một nam nhân!”

Cả hậu cung rúng động.

Đêm ấy, trong Tuyên Đức điện, Hoàng đế Kim Thái Hanh ngồi duyệt tấu. Tổng quản Lý công công khom người bẩm:

“Hoàng thượng, tân phong Quý phi đã nhập cung. Dung mạo khác thường, khí chất lại cao ngạo, khiến người ta không dám nhìn thẳng.”

Hoàng đế buông bút, khóe môi cong nhẹ, ánh mắt sâu thẳm như vực:

“Cao ngạo? Rất tốt. Trẫm muốn gặp y.”

Ánh nến lay động, giọng cười đế vương vang vọng khắp điện.

Kể từ khoảnh khắc này, một cơn bão mang tên Điền Chính Quốc đã nổi lên trong chốn thâm cung.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play