Edit: Uyển

​Nhưng không hiểu có phải vì quá lo lắng hay không, giọng nói từ sau tấm bình phong lại vang lên rõ ràng một cách lạ thường, lọt vào tai anh.

​“Lâu tiên sinh.” Người phụ nữ đã chịu đựng cơn ác mộng hành hạ, giọng nói vô cùng mệt mỏi, ngay cả sự sợ hãi cũng trở nên yếu ớt: “Con rắn đó đã giam giữ tôi, nó siết chặt lấy tôi. Tôi không thể làm gì được, tôi không thể chạy trốn, tôi không thoát ra được. Nó há cái miệng rộng như chậu máu, tôi dường như còn ngửi thấy mùi tanh hôi trong miệng nó, và tôi thấy con chuột bị mắc kẹt trong cổ họng nó. Chiếc răng nanh dài của nó tiết ra không biết là nọc độc hay máu tươi, nhỏ từng giọt từng giọt xuống mặt tôi. Tôi muốn gào thét, muốn kêu người đến cứu, nhưng tôi không thể phát ra tiếng, cũng chẳng có ai đến cứu tôi. Nó há miệng nuốt chửng lấy đầu tôi!”

​“Mấy đêm nay đều như vậy…” Giọng người phụ nữ thều thào: “Bây giờ tôi không dám ngủ, thậm chí không dám nhắm mắt.”

​Sau tấm bình phong im lặng một lúc, rồi một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Trong mơ có người chết không, kể cả là người khác hay chính cô chết cũng được.”

​Không biết có phải vì cả hai đều bị ác mộng hành hạ hay không, Lâm Tùy Ý hít thở thật sâu, cố gắng không đồng cảm với người phụ nữ đó.

​Cô bé thấy anh lo lắng đến mức tay chân luống cuống, khẽ hỏi anh: “Lâm lão bản, tên của anh là gì?”

​Lâm Tùy Ý hiểu là cô bé đang cố giúp anh phân tán sự chú ý, anh cảm kích nói: “Lâm Tùy Ý.”

​“Lâm Tùy Ý à? Cái tên thật hay.” Cô bé Lâu Lê chớp chớp mắt: “Em tên là Lâu Lê, chữ ‘Lâu’ trong nâng cao một bước, chữ ‘Lê’ trong sáng sớm.”

​Lâm Tùy Ý thật lòng nói: “Tên em nghe rất êm tai.”

​“Tất nhiên rồi.” Lâu Lê kiêu hãnh: “Đây là cái tên tiên sinh đặt cho em mà.”

​Lâm Tùy Ý có việc muốn nhờ vả, anh nghĩ bụng muốn nói một lời tâng bốc, nhưng vì không giỏi nịnh hót nên đang ngẫm nghĩ thì sau tấm bình phong có tiếng động.

​Hai người phụ nữ vừa đi vào giờ cúi đầu bước ra, để bày tỏ sự tôn kính với ông chủ đẹp trai, họ đã bỏ lớp mạng che mặt. Lâm Tùy Ý nhận thấy sắc mặt của họ rất tệ, đặc biệt là người phụ nữ gặp ác mộng, cô ấy tiều tụy đến mức mí mắt cũng không nhấc lên nổi, cả người héo hon như một thân cây khô.

​“Lâm Tùy Ý.” Lâu Lê đẩy nhẹ Lâm Tùy Ý: “Vào đi, đến lượt anh rồi.”

​Đến lượt mình, Lâm Tùy Ý bỗng chốc trở nên căng thẳng, như một chiến binh bước ra chiến trường, anh vòng qua tấm bình phong.

​Người mà anh đã bị quấn lấy trong giấc mơ giờ đang ở ngay trước mặt. Lâm Tùy Ý vẫn rất rụt rè, anh không dám nhìn thẳng, ánh mắt cứ lảng tránh.

​Anh cẩn thận đặt cuốn sổ tiết kiệm lên một góc bàn, cơ thể căng thẳng cứng đơ như một tảng đá, giọng nói run rẩy, như đang lơ lửng giữa không trung: “Lâu… Lâu tiên sinh, chào ngài. Tôi tên là Lâm Tùy Ý, ở đây có 235.000 tệ. Tôi còn có một căn nhà 60 mét vuông, nhỏ... một chút, nhưng với giá nhà hiện tại chắc bán được khoảng 720.000 tệ. Tổng cộng là 955.000 tệ, xin ngài giải mộng giúp tôi.”

​“Nếu ngài đồng ý giúp tôi,” Lâm Tùy Ý bắt chước lời của Tứ Phương Chu lúc mời ông chủ đẹp trai giải mộng, “tôi nhất định sẽ không bạc đãi ngài.”

​Anh nói thêm: “Tôi có thể ký giấy nợ, tôi nhất định sẽ trả tiền.”

​Sự im lặng bao trùm.

​Lâm Tùy Ý cảm thấy một ánh mắt lạnh lẽo, nặng trĩu đè lên người anh. Áp lực tăng lên gấp bội, anh chỉ có thể cúi đầu thấp hơn.

​Sau khi dường như đã đánh giá anh từ trên xuống dưới, giọng nói lạnh lùng hỏi: “Mơ thấy gì?”

​Điều này có nghĩa là anh ấy đồng ý giải mộng, nhưng Lâm Tùy Ý không dám thả lỏng. Giọng anh vẫn còn run rẩy, đầy sợ hãi và lo lắng: “Tôi mơ thấy tôi bị ngài… bị ngài giam giữ.”

​Những từ ngữ miêu tả quá trình đó quá nóng bỏng, Lâm Tùy Ý cảm thấy như sắp kiệt sức khi nói hết ra: “Cơ thể của tôi đã bị ngài nuốt chửng.”

​Phòng khách rất yên tĩnh, thời gian trôi qua từng chút một, nhưng Lâm Tùy Ý vẫn không nhận được câu trả lời từ ông chủ đẹp trai.

​Tim anh đập thình thịch, lo lắng đến mức như có một con thỏ điên đang đập loạn trong lòng.

​Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Lâm Tùy Ý thực sự không thể kiềm chế được, anh lén lút ngước mắt lên nhìn trộm.

​Anh không ngờ ông chủ đẹp trai lại đang nhìn mình, ánh mắt của họ bất ngờ chạm nhau. Tim Lâm Tùy Ý hụt mất hai nhịp, đôi mắt của ông chủ đẹp trai đầy vẻ u ám – quả nhiên, giấc mơ của anh đã khiến người ta không vui.

​Lâm Tùy Ý giật mình cúi đầu, rối rắm không biết nên tự rời đi hay đợi người ta đuổi.

​Suy nghĩ một lúc, Lâm Tùy Ý quyết định tự mình đi, chuyện như thế này không nên làm phiền người khác.

​“Xin lỗi vì đã có một giấc mơ như vậy.” Lâm Tùy Ý thành tâm xin lỗi ông chủ đẹp trai, dù biết mình sẽ không được tha thứ.

​Anh ngẩng đầu lên một lần nữa: “Vậy tôi…”

​Nửa câu sau, Lâm Tùy Ý kịp thời dừng lại. Trong lúc anh cúi đầu, ông chủ đẹp trai không biết lấy từ đâu ra ba đồng tiền xu.

​Anh rất có con mắt nhìn người nên đã im lặng.

​Ông chủ đẹp trai nắm chặt ba đồng tiền vào lòng bàn tay, lắc sáu lần rồi ném xuống mặt bàn có nước chảy.

​Lâm Tùy Ý không hiểu quẻ, chỉ có thể cố gắng nhìn biểu cảm của ông chủ đẹp trai. Anh thấy sắc mặt u ám ban đầu của ông chủ càng trở nên khó coi hơn, thậm chí còn có chút tức giận.

​Lâm Tùy Ý: “…”

​Thôi xong rồi.

​Ngay khi Lâm Tùy Ý lo lắng đến mức không thể hít thở, ông chủ đẹp trai cuối cùng cũng lên tiếng: “Cần phải đi vào giấc mơ.”

​Anh ta ngước mắt lên, nhìn Lâm Tùy Ý: “Nếu muốn giải mộng, phải nhập vào giấc mơ của cậu.”

​Tim Lâm Tùy Ý thắt lại.

​Giấc mơ của anh chắc chắn không tốt, không chỉ Lâu Lê không giải được mà ông chủ đẹp trai còn phải gieo một quẻ Lục Hào, bây giờ thậm chí còn phải nhập vào giấc mơ!

​“Lâu tiên sinh,” Lâm Tùy Ý sợ hãi hỏi: “Đi vào giấc mơ… tốn bao nhiêu tiền?”

​Ông chủ đẹp trai không trả lời ngay, anh ta mân mê ba đồng tiền trong lòng bàn tay giống như hạch đào, nhìn Lâm Tùy Ý một lúc lâu rồi mới mở miệng: “Cậu muốn bao nhiêu.”

​Lâm Tùy Ý không hiểu: “Hả?”

​Tại sao lại thành anh ra giá? Anh càng nghĩ càng mơ hồ, thậm chí còn cảm thấy có gì đó không ổn.

​Lâm Tùy Ý không giỏi che giấu cảm xúc, những gì anh nghĩ trong lòng ít nhiều đều thể hiện trên khuôn mặt.

​“Cậu nghĩ tôi mua giấc mơ của cậu để trải nghiệm mộng xuân của cậu à?” Giọng ông chủ đẹp trai vẫn đều đều.

​Lâm Tùy Ý giật mình, xấu hổ nói: “Xin lỗi.”

​May mắn là ông chủ đẹp trai lười chấp nhặt với một người dân thường như anh, anh ta bỏ qua chuyện này và nói: “Giấc mơ của cậu có liên quan đến tôi, mộng không tự giải. Tôi không thể giải cũng không thể nhập vào giấc mơ của cậu, phải tìm người không liên quan đến để giải.”

​Lâm Tùy Ý gật gù, có thể hiểu được mộng không tự giải, giống như thầy thuốc không thể tự chữa bệnh cho mình.

​Có vẻ như ông chủ đẹp trai cũng không phải là người không theo quy tắc như Lâu Lê đã nói.

​“Cậu rất rõ ràng rằng mình đang mơ, đây gọi là mộng tỉnh thức.” Ông chủ đẹp trai nói tiếp: “Nếu cậu tỉnh thức, cậu có thể bán giấc mơ cho tôi. Khi bán giấc mơ, cậu sẽ không còn liên quan nhiều đến nó nữa, sẽ trở thành một người ngoài cuộc. Như vậy cậu có thể tự mình đi vào giấc mơ để tìm hung thần. Tìm được hung thần, giấc mơ cũng sẽ được giải.”

​Lâm Tùy Ý lần đầu tiên nghe nói còn có thể bán mộng xuân. Lương tâm anh không yên, hỏi: “Bán giấc mơ… và không liên quan đến nó… có nghĩa là Lâu tiên sinh sẽ chịu tai họa thay tôi sao?”

​Ông chủ đẹp trai nhìn anh: “Là thay cậu nói lý lẽ.”

​Lâm Tùy Ý: “…”

​Cũng đúng, bán đi giấc mơ, anh đi vào giấc mơ sẽ không vi phạm điều cấm kỵ ‘mộng không tự giải’.

​Giọng ông chủ đẹp trai nhàn nhạt: “Không muốn bán, cậu cũng có thể tìm Giải Mộng Sư khác.”

​“Bán…” Lâm Tùy Ý cũng không biết mình có thể tìm ai khác.

​Ông chủ đẹp trai ném một nắm tiền lẻ lên bàn. Đây coi như là tiền anh ta mua giấc mơ của Lâm Tùy Ý. “Ngày mai sau khi mặt trời lặn hãy đến tìm tôi.”

​Lâm Tùy Ý liếc nhìn, số tiền lẻ trên bàn đúng là 85 tệ mà lần trước anh đã kiên quyết muốn tìm.

​Tốt bụng quá đi.

​Lâm Tùy Ý vừa bước ra khỏi tấm bình phong, Lâu Lê đã nháy mắt với anh, ý bảo anh đi theo cô.

​Lâm Tùy Ý đi theo Lâu Lê ra ngoài cửa hàng 108. Lâu Lê vội vàng hỏi: “Tiên sinh gieo quẻ gì cho giấc mơ của anh vậy?”

​Lâm Tùy Ý không hiểu quẻ, anh hồi tưởng lại và miêu tả ba đồng tiền trên bàn.

​Sắc mặt Lâu Lê bỗng chốc trở nên khó coi: “Quẻ Kiển.”

​Một lúc lâu sau, cô mới giải thích cho Lâm Tùy Ý: “Thông thường những giấc mơ khó giải, tiên sinh sẽ gieo quẻ trước để hỏi hung cát.”

​Lâm Tùy Ý không biết quẻ Kiển là gì, nhưng nhìn biểu cảm của Lâu Lê anh hiểu ra, giấc mơ của mình là quẻ hung.

​Lâu Lê nặng nề nhìn Lâm Tùy Ý rồi nói: “Quẻ Kiển còn gọi là quẻ Thủy Sơn Kiển, có nghĩa là trèo trên một ngọn núi cao phủ đầy băng tuyết. Trèo trên núi băng tất nhiên sẽ gặp vô vàn khó khăn, mỗi bước đi đều khó khăn, cả thể xác và tinh thần đều khổ sở vô cùng. Quẻ Kiển không chỉ là quẻ hung mà còn là một trong tứ đại hung quẻ. Lâm Tùy Ý, giấc mơ của anh… đại hung.”

​Lâm Tùy Ý tối sầm mặt lại. Người phụ nữ đến trước anh để nhờ ông chủ đẹp trai giải mộng, dù giấc mơ của cô ấy đáng sợ như vậy, quẻ hung cát cũng chỉ là ‘hơi hung’, còn giấc mơ của anh lại là đại hung.

​Dây thừng thường đứt ở chỗ yếu nhất, vận rủi thường tìm đến người bất hạnh. Anh cảm thấy như mình sẽ không sống sót qua đêm nay.

​Thấy Lâm Tùy Ý thất thần, Lâu Lê vội an ủi: “Anh đừng hoảng, tiên sinh không phải đã đồng ý giúp anh rồi sao?”

​Lâm Tùy Ý càng buồn hơn: “Lâu tiên sinh mua giấc mơ của tôi, bảo tôi tự mình đi vào giấc mơ.”

​“Mặc dù tiên sinh đã tìm cách để anh có thể tự mình đi vào giấc mơ tìm hung thần,” Lâu Lê luôn ở sau tấm bình phong, cô đã nghe được cuộc trò chuyện giữa Lâm Tùy Ý và ông chủ đẹp trai, “nhưng có tiên sinh đích thân dạy anh giải mộng, anh nhất định có thể chuyển nguy thành an.”

​Lâm Tùy Ý mơ hồ, anh không biết ông chủ đẹp trai lại muốn dạy anh giải mộng.

​“Đêm mai tiên sinh sẽ nhập mộng.” Lâu Lê phấn khích nói: “Tiên sinh bảo anh ngày mai sau khi mặt trời lặn đến tìm anh ấy, chắc chắn là sẽ đưa anh cùng đi vào giấc mơ. Đưa anh vào giấc mơ không phải là cầm tay chỉ việc dạy anh giải mộng sao! Đây là cơ hội mà bao nhiêu người cầu còn không được!”

​Lâm Tùy Ý giật mình, dù trong lòng tràn đầy sự biết ơn với ông chủ đẹp trai, nhưng tâm trạng anh không hề nhẹ nhõm hơn chút nào.

​Tục ngữ có câu ‘thầy dẫn vào cửa, tu hành tùy cá nhân’. Lâm Tùy Ý không chắc mình có thiên phú hay không, anh không có niềm tin vào bản thân. Hơn nữa, ngay cả khi có thiên phú giải mộng, thành công cũng không phải là chuyện một sớm một chiều. Anh chỉ sợ mình chưa kịp thông suốt thì tai họa đã ập đến trước.

​“Anh đừng lo lắng về thời gian không đủ,” Lâu Lê nhìn ra suy nghĩ của anh, nói: “Giấc mơ là điềm báo, là lời cảnh giác. Thường thì từ lúc giấc mơ xuất hiện đến khi đại họa xảy ra sẽ có một khoảng thời gian. Anh có thể tận dụng khoảng thời gian này để theo tiên sinh nhà em nhập mộng vài lần. Thời gian trong mơ và ngoài đời không bằng nhau, có những giấc mơ anh trải qua cả đời, nhưng ngoài đời chỉ là một cái chớp mắt.”

​Lâm Tùy Ý cảm thấy được khích lệ, trong lòng tràn đầy sự cảm kích với Lâu Lê và Lâu tiên sinh. Khoản tiền đặt cọc mà Tứ Phương Chu dùng để mời ông chủ đẹp trai giải mộng là 2 triệu tệ, còn anh chỉ có hơn 900.000 tệ mà lại được chính ông chủ đẹp trai đích thân dạy dỗ, thật sự quá may mắn.

​Anh không phải là người chỉ biết nói lời cảm ơn, Lâm Tùy Ý muốn chứng minh sự cảm kích đó.

​Anh phấn khích nói: “Tôi sẽ đi làm canh bồi bổ cho Lâu tiên sinh!”

​Lâm Tùy Ý dùng hết tài nghệ làm vài món tủ mà anh nấu giỏi nhất. Theo lời Lâu Lê, ông chủ đẹp trai đã ăn hết sạch!

​Điều này càng khiến Lâm Tùy Ý phấn khởi hơn. Buổi chiều, anh còn định đóng cửa quán để ra vườn hái rau tươi, nguyên liệu tươi mới sẽ làm món ăn ngon hơn.

​Nhưng Lâu Lê đã ngăn anh lại, cô mang theo rất nhiều thứ đến và phấn khích nói: “Tiên sinh bảo em hai ngày này dạy anh một ít thứ. Em đã nói rồi mà, tiên sinh định đưa anh đi nhập mộng đấy.”

​Lâm Tùy Ý nghe xong cũng rất hào hứng, anh nhanh chóng kéo cửa cuốn của quán ăn xuống.

​“Mấy cuốn sách này tóm tắt ý nghĩa của một số sự vật thường xuất hiện trong giấc mơ. Anh chỉ cần xem qua là được, không cần học thuộc lòng. Để xác định hung cát của người, vật, sự việc trong mơ, cần phải dựa vào toàn bộ giấc mơ.” Lâu Lê đặt sách trước mặt Lâm Tùy Ý.

​Lâm Tùy Ý định lật xem, nhưng lại có một xấp tài liệu khác rơi xuống.

​“Đây là sinh thần bát tự của Ưng Triều Hà.” Lâu Lê ra dáng giáo viên, mở một tờ ra.

​Lâm Tùy Ý cúi đầu xem tài liệu, khi thấy tên Ưng Triều Hà, anh sững người rồi quay đầu nhìn chiếc TV nhỏ trong góc. TV đang bật, Lâm Tùy Ý thích sự náo nhiệt, khi quán không có khách, anh thích mở TV để nghe tiếng người.

​Lúc này, TV đang chiếu một bộ phim mà Lâm Tùy Ý không biết tên. Anh đưa tay chỉ vào màn hình.

​Lâu Lê ngẩng đầu nhìn: “Đúng vậy, là cô ấy. Cô ấy chính là vị khách đến nhờ tiên sinh giải mộng sáng nay.”

​Lâm Tùy Ý có chút kinh ngạc. Ưng Triều Hà trong phim rực rỡ bao nhiêu thì sáng nay lại tiều tụy bấy nhiêu, gần như không thể nhận ra đó là cùng một người.

​“Những gì em sắp nói rất quan trọng, anh phải nhớ kỹ.” Giọng Lâu Lê trở nên nghiêm túc.

​“Chờ chút!” Lâm Tùy Ý vội đi tìm giấy bút, anh căng thẳng siết chặt cây bút: “Được rồi, em nói đi.”

​Lâu Lê rất hài lòng với học trò Lâm Tùy Ý. Trên đường đến cửa hàng 108, cô đã chuẩn bị bài giảng: “Đêm mai anh sẽ theo tiên sinh nhập mộng của Ưng Triều Hà. Em sẽ nói sơ qua về việc nhập mộng trước, còn lại tiên sinh sẽ dạy anh.”

​Lâm Tùy Ý gật đầu.

​“Giấc mơ chia làm cát và hung. Ví dụ, mơ thấy câu cá trên biển, mơ thấy cá bơi, mơ thấy nói chuyện với người chết đều là điềm lành. Những điều này em đã tóm tắt trong sách cho anh. Những giấc mơ chỉ xuất hiện điềm lành là mộng cát. Mơ thấy ma quỷ thắt cổ, mơ thấy nhà không có nước, mơ thấy nhà sụp, mơ thấy răng chảy máu là điềm hung. Những giấc mơ chỉ xuất hiện điềm hung là mộng hung. Và những người, sự vật đại diện cho điềm hung đó chính là hung thần. Cũng có trường hợp trong một giấc mơ đồng thời xuất hiện cả điềm lành và điềm hung. Lúc đó phải gieo quẻ để hỏi hung cát.”

​Lâu Lê chờ Lâm Tùy Ý ghi chép xong rồi mới nói tiếp: “Nếu gieo quẻ là cát, có nghĩa là trong mơ điềm lành chiếm ưu thế, tức là điềm lành nhiều hơn điềm hung và trấn áp được điềm hung. Nếu gieo quẻ là hung, tức là mộng chủ điềm hung, điềm hung nhiều hơn điềm cát và trấn áp điềm cát, thậm chí sẽ ảnh hưởng biến điềm cát thành điềm hung. Lúc này, những điều tóm tắt trong sách về điềm cát cũng sẽ không còn chính xác.”

​“Chỉ những giấc mộng hung không thể giải mới cần phải nhập mộng. Mộng không thể giải có nghĩa là người mơ miêu tả giấc mơ không đủ toàn diện. Ví dụ như Ưng Triều Hà. Cô ấy mơ thấy bị rắn cuốn lấy. Trong mơ, bị rắn cuốn lấy là điềm lành. Cô ấy cũng mơ thấy mình hoảng sợ tột độ và có cảm giác sắp chết, đây là điềm hung. Về lý thuyết, một hung một cát sẽ triệt tiêu lẫn nhau, nhưng quẻ trong giấc mơ của cô ấy lại là hung. Điều này có nghĩa là cô ấy đã bỏ sót những hung thần khác. Ngày mai anh và tiên sinh đi vào giấc mơ là để tìm những hung thần đó. Tìm được hung thần, tự nhiên có thể giải được giấc mơ của cô ấy.”

​Lâm Tùy Ý rót cho Lâu Lê một ly nước, tiếp tục ghi chép.

​Lâu Lê thấm giọng rồi nhấn mạnh điểm mấu chốt: “Hung thần sẽ giết người, cho dù là người nhập mộng hay người vốn dĩ ở trong mơ đều sẽ bị hung thần để mắt. Cách đơn giản nhất để phân biệt cát hung là xem có người chết hay không.”

​Đầu bút của Lâm Tùy Ý trở nên nặng trĩu hơn, anh ngẩng đầu hỏi: “Vậy con rắn cuốn lấy Ưng Triều Hà có phải là hung thần không?”

​Trong lời miêu tả giấc mơ của Ưng Triều Hà, con rắn đã nuốt chửng đầu cô, điều này được tính là giết người.

​“Khó nói lắm.” Lâu Lê cũng không chắc chắn: “Ưng Triều Hà không nói cô ấy có chết thật hay không, cũng không nói con rắn có giết chết người khác hay không. Nếu có người chết, con rắn chính là hung thần.”

​“Sách có ghi chép, nếu rắn trong mơ có màu đỏ là cát, màu xanh là hung. Nhưng bất kể con rắn này màu gì, nó đã cuốn lấy Ưng Triều Hà. Nếu là rắn xanh quấn người, cát hung không mâu thuẫn. Hơn nữa, con rắn cuốn lấy cô ấy là để ăn thịt cô ấy, nên chỉ dựa vào lời miêu tả giấc mơ của cô ấy thì không thể giải mộng. Cần phải tìm thêm hung thần khác trong mơ, xem cô ấy rốt cuộc đã làm gì trong mơ thì mới có thể giải được.”

​Chờ Lâm Tùy Ý ghi chép xong, Lâu Lê nói: “Còn một điểm quan trọng nhất.”

​“Mộng dương thông với âm. Người sống tiến vào giấc mơ sẽ bị giấc mơ giết chết. Không được để giấc mơ phát hiện ra anh là người sống.”

​Lâm Tùy Ý cảm thấy áp lực: “Làm thế nào để không bị giấc mơ phát hiện?”

​“Đây là điều tiên sinh sẽ dạy anh, em cũng không hiểu rõ lắm.” Lâu Lê nhón chân vỗ vai anh: “Đừng quá lo lắng, có tiên sinh ở đó rồi.”

​Lâu Lê đi rồi, Lâm Tùy Ý ôm sách đọc. Nếu lúc đi học anh nghiêm túc như vậy, anh đã sớm đỗ Thanh Hoa Bắc Đại.

​Ngày mai sau khi mặt trời lặn sẽ phải nhập mộng, Lâm Tùy Ý muốn nhớ thêm nhiều điều cát hung. Dù sao cũng không thừa.

​Đến ngày hôm sau, trước khi mặt trời lặn, Lâm Tùy Ý đã ghi nhớ khoảng bảy tám mươi điều cát hung.

​Anh đóng cửa quán ăn và khóa cửa sổ nhà rồi đi đến cửa hàng 108 tìm ông chủ đẹp trai.

​Trước cửa vẫn là tấm rèm dày nặng. Lâm Tùy Ý giờ đã quen thuộc, không cần Lâu Lê dẫn đường, anh tự mình vén rèm bước vào.

​Lâu Lê không có ở cửa hàng, sau tấm bình phong cũng chỉ có một bóng người gầy gò.

​Tiếng bước chân của anh đã lọt vào tai ông chủ đẹp trai từ lâu. Lâm Tùy Ý vừa đến chỗ tấm bình phong, đã nghe thấy ông chủ đẹp trai hỏi sinh thần bát tự của anh.

​Lâm Tùy Ý báo thời gian ngày sinh của mình.

​Sau tấm bình phong: “Vào đi.”

​Lâm Tùy Ý vòng qua tấm bình phong. Không có bình phong che chắn, tầm nhìn trở nên rộng rãi. Anh thấy trên mặt bàn nước chảy đặt một chiếc đỉnh đồng nhỏ. Bên trong đỉnh có lửa, ông chủ đẹp trai ném hai tờ giấy vàng vào. Hai tờ giấy này viết tên và sinh thần bát tự của anh và ông chủ đẹp trai bằng chu sa.

​Lâm Tùy Ý: Năm Tân Tỵ, tháng Giáp Ngọ, ngày Tân Mùi, giờ Canh Dần.

​Còn tờ giấy vàng của ông chủ đẹp trai đã bị cháy quá nửa. Lâm Tùy Ý chỉ kịp nhìn thoáng qua tên của anh ta:

​— Lâu Lệ.

​Lâm Tùy Ý trong lòng khẽ run lên.

​Anh thầm nghĩ, một ông chủ đẹp trai lạnh lùng như vậy, sao lại có một cái tên hung như thế.

​Ngọn lửa trong chiếc đỉnh đồng nhỏ nhanh chóng nuốt chửng hai tờ giấy vàng có viết tên và sinh thần bát tự. Giấy vàng cháy cong lại, biến thành tro tàn xám xịt.

​Rất nhanh, tầm nhìn của Lâm Tùy Ý mờ dần, sau đó tối sầm lại.

​Lâm Tùy Ý theo bản năng lùi lại một bước, một bàn tay chống vào lưng anh.

​“Rất nhanh.”

​Bên tai anh là giọng của Lâu Lệ, âm lượng không lớn nhưng lại mang đến cảm giác an toàn tuyệt đối.

​Lâm Tùy Ý ‘ừ’ một tiếng, cảm thấy 950.000 tệ này quả là đáng giá. Anh từ từ yên tâm.

​Lâu Lệ không lừa anh, rất nhanh quả thật là rất nhanh. Lâm Tùy Ý chớp mắt hai cái, một vệt sáng đã xé toạc bóng tối. Giống như tốc độ cháy của giấy vàng, ánh sáng nhanh chóng chiếm lấy màu đen, tầm nhìn lại sáng lên.

​Tuy nhiên, khung cảnh không còn là cửa hàng 108 bí ẩn trên phố Kim Hoa nữa. Lâm Tùy Ý dụi mắt, nhìn ra xa.

​Thứ hấp dẫn ánh mắt nhất là một ngọn núi cao, những tán cây trên núi xanh thẳm một màu. Sau đó, Lâm Tùy Ý mới thấy ngôi làng dưới chân núi và một con đường đất uốn lượn đi lên.

​Họ lúc này đang đứng trên con đường đất này.

​Lâm Tùy Ý vừa thấy lạ vừa sợ hãi, nhìn ngó khắp nơi. Sau khi quan sát kỹ khung cảnh xung quanh vài lần, anh dùng đế giày chà xuống đất. Chắc hẳn vừa mới mưa xong, đất lầy lội, giày của anh lập tức dính đầy bùn tanh hôi.

​Lâm Tùy Ý biết mình đã đi theo Lâu Lệ vào giấc mơ của Ưng Triều Hà, nhưng lớp bùn nhão dưới chân mềm lún, rất chân thật, không hề có cảm giác hư ảo của giấc mơ. Anh còn nghĩ rằng giấc mơ sẽ giống như đi bộ trong vũ trụ, người lơ lửng, không có trọng lực.

​Lâm Tùy Ý lại ‘bẹp’ vài cái lên lớp bùn. Anh nhìn những giọt bùn văng ra, trong lòng kinh ngạc vì giấc mơ lại có những chi tiết chân thực đến vậy. Giẫm xong, anh mới quay sang nhìn Lâu Lệ – trước khi nhập mộng, Lâu Lê đã nói với anh rằng Lâu tiên sinh không thích nói nhiều, Lâm Tùy Ý cần phải nói nhiều và hỏi nhiều.

​“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý hỏi: “Bây giờ chúng ta phải làm gì?”

​Họ đã đứng trên con đường này khá lâu kể từ khi bước vào giấc mơ.

​Lâu Lệ bình tĩnh nhìn anh: “Đợi cậu chơi bùn chán.”

​Lâm Tùy Ý: “…”

​Trước khi nhập mộng, Lâu Lê cũng đã nói với Lâm Tùy Ý rằng tính tình Lâu tiên sinh không tốt lắm, nói chuyện cũng không giữ thể diện cho ai, chỉ cần Lâm Tùy Ý chịu đựng một chút, đừng để trong lòng.

​“Chơi đủ chưa?” Lâu Lệ hỏi anh.

​Lâm Tùy Ý cúi đầu: “Xin lỗi.”

​Lâu Lệ không nhìn anh nữa, đi thẳng về phía trước theo con đường.

​Không biết có phải nhờ vẻ ngoài xinh đẹp hay không, Lâm Tùy Ý phát hiện bùn đất không hề dính lên giày của Lâu Lệ. Họ nhập mộng với trang phục như thế nào thì bây giờ vẫn vậy. Lâu Lệ vẫn mặc bộ áo xanh, một phần tóc được búi lên, cố định bằng một chiếc trâm gỗ có khắc đồ án âm dương thái cực, phần còn lại buông xõa sau lưng. Anh ta bước đi trên con đường gập ghềnh, màu áo xanh dương trên người hòa quyện với màu xanh thẫm của ngọn núi.

​Lâm Tùy Ý nhìn từ phía sau, trong khoảnh khắc cảm thấy Lâu Lệ cũng giống như một giấc mơ vậy.

​Ánh mắt Lâm Tùy Ý dời xuống, anh phát hiện trên vạt áo của Lâu Lệ có một giọt bùn.

​Là do anh vừa rồi giẫm bùn đã văng qua.

​Lâm Tùy Ý: “…”

​Anh thật đáng chết.

​Lâm Tùy Ý không thể đi bộ mà không làm bắn bùn như Lâu Lệ, lo lắng sẽ làm bẩn quần áo của người ta, anh cố ý giữ một khoảng cách an toàn.

​Con đường này dẫn thẳng đến ngôi làng dưới chân núi. Lâm Tùy Ý không hỏi câu vô nghĩa ‘chúng ta đi đâu’.

​“Lâm Tùy Ý.” Sau khi cúi đầu đi được một lúc, Lâm Tùy Ý nghe thấy Lâu Lệ gọi tên anh.

​Đây là lần đầu tiên Lâm Tùy Ý nghe Lâu Lệ gọi tên mình. Giọng nói của Lâu Lệ mát lạnh và lanh lảnh, nhưng tên của anh khi được thốt ra từ miệng Lâu Lệ lại dễ nghe một cách bất ngờ, sự tùy tiện cũng tan biến đi ít nhiều.

​Anh bước nhanh vài bước, dừng lại sau Lâu Lệ một bước: “Lâu tiên sinh?”

​“Nhìn xuống đất.” Lâu Lệ không quay đầu lại. Lâm Tùy Ý nghe vậy liền nhìn xuống đất.

​Lúc này, trên con đường bùn không chỉ có dấu chân của hai người họ, mà còn có vài hàng dấu chân khác, mũi chân đều hướng về phía ngôi làng.

​Lâu Lệ nói ngắn gọn: “Không chỉ có hai chúng ta là người sống.”

​Lâm Tùy Ý sững người: “Ưng Triều Hà còn tìm Giải Mộng Sư khác nữa sao?”

​Lâu Lệ không trả lời, chỉ trầm giọng nói: “Tránh xa bọn họ một chút.”

​Lâm Tùy Ý gật đầu đồng ý.

​Họ tiếp tục đi trên con đường đó, ngoài những dấu chân trên đường, Lâm Tùy Ý không nhìn thấy ai khác. Mãi cho đến khi gần đến làng, Lâm Tùy Ý cuối cùng cũng thấy người.

​Tổng cộng có sáu người, 4 nam 2 nữ, lúc này họ đang tụ tập ở cửa làng nói chuyện gì đó.

​“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý nhìn về phía sáu người, hỏi: “Họ là những người nhập mộng khác sao?”

​Lâu Lệ ngước mắt nhìn lại, không nói gì.

​Dù không nhận được câu trả lời, Lâm Tùy Ý vẫn nhìn thấy đáp án trong ánh mắt lạnh lùng của Lâu Lệ. Anh không khỏi nghi ngờ. Lâu Lê đã nói không được để giấc mơ phát hiện ra là người sống, điều đó có nghĩa là giấc mơ không thể phân biệt được người nhập mộng với người trong mơ. Nhưng Lâu Lệ lại nhìn một cái là nhận ra ngay, còn lợi hại hơn cả giấc mơ.

​Người sống và người trong mơ rốt cuộc có gì khác nhau?

​Lâm Tùy Ý nhìn sáu người kia, giày của họ ít nhiều đều dính bùn. Nhưng anh không nghĩ Lâu Lệ chỉ dựa vào điểm này để phán đoán họ là người nhập mộng.

​Người trong mơ tất nhiên cũng có thể đi trên con đường này. Hơn nữa, Lâm Tùy Ý không nghĩ rằng mỗi giấc mơ đều có một con đường bùn lầy để Lâu Lệ dùng làm căn cứ phán đoán.

​Lâu Lệ liếc nhìn mặt Lâm Tùy Ý, nói: “Có hơi thở.”

​Lâm Tùy Ý sững sờ. Anh không ngờ đáp án lại đơn giản đến thô bạo như vậy. Nếu giấc mơ dựa vào hơi thở để phát hiện người sống, chẳng phải rất dễ bị phát hiện sao?

​“Người trong mơ cũng sẽ hít thở, nhưng họ chỉ có động tác mà không có hơi thở.” Lâu Lệ khẽ nhếch cằm: “Họ đang thở dốc.”

​Con đường lầy lội dẫn vào làng quá khó đi, càng gần làng địa hình càng thấp, điều này làm tăng đáng kể độ khó khi đi lại. Quãng đường đi bộ này đủ để khiến người ta mệt mỏi.

​Người trong mơ không có hơi thở, đường có khó đi đến mấy cũng sẽ không mệt đến thở dốc.

​Nhưng người sống thì có.

​Lâm Tùy Ý nhanh chóng hít thở chậm lại, không dám thở dốc.

​“Người mơ là Ưng Triều Hà, Ưng Triều Hà trong mơ đại diện cho ‘mộng’.” Lâu Lệ nói: “Trước mặt cô ấy không cần hít thở sẽ không bị phát hiện.”

​Lâm Tùy Ý từ từ thở ra.

​Sau khi hít thở vài hơi, nhịp thở của anh đã bình thường trở lại, nhưng áp lực cũng theo đó mà đến.

​Lâu Lê đã nói với anh rằng giấc mơ vô cùng nguy hiểm, những Giải Mộng Sư không thể giải mộng sẽ không dễ dàng nhập mộng. Anh bây giờ đã cảm nhận được sự nguy hiểm của giấc mơ. Mặc dù giọng Lâu Lệ bình thường, nhưng họ đi vào giấc mơ để tìm hiểu Ưng Triều Hà đã làm gì, từ đó mới có thể nhìn thấy toàn cảnh của giấc mơ và tìm ra hung thần. Tiếp xúc với Ưng Triều Hà là điều không thể tránh khỏi, chỉ cần một chút sơ suất là sẽ bị lộ.

​Tuy nhiên, Ưng Triều Hà hiện tại chưa xuất hiện, và Lâm Tùy Ý được một Giải Mộng Sư chân chính dẫn đi nhập mộng. Anh ngại ngùng và rụt rè từ sớm.

​Anh xoa mặt, nhanh chóng che giấu những cảm xúc hiện rõ trên mặt.

​Sau đó, anh nhìn ra xa.

​Vì lời nhắc nhở nghiêm túc của Lâu Lệ, Lâm Tùy Ý đã cẩn thận quan sát sáu người ở đằng xa. Anh đã mở quán ăn và làm kinh doanh được một vài năm, gặp đủ loại người. Nhờ đó, lần quan sát này anh đã có một số phát hiện.

​Anh nhận thấy sáu người này dường như chia thành ba nhóm.

​Nhóm đầu tiên có hai nam một nữ.

​Nhóm thứ hai có hai người đàn ông.

​Nhóm thứ ba là một cô gái hơi mập, tuổi nhỏ hơn những người khác, trông như vẫn còn đang đi học.

​Người đang nói chuyện là người đàn ông cao lớn của nhóm đầu tiên, mặc một chiếc áo sơ mi rách rưới. Anh ta đang nói gì đó với cô gái béo nhỏ. Vẻ mặt của cô gái càng lúc càng tệ, sắc mặt dần dần tái đi, cuối cùng cả khuôn mặt đều trắng bệch.

​Lâm Tùy Ý băn khoăn không biết có nên nói cho Lâu Lệ những gì mình đã nhận ra không.

​Giấc mơ này không biết là lần thứ bao nhiêu Lâu Lệ nhập vào. Những thứ anh có thể nhìn ra, Lâu Lệ chắc chắn cũng có thể biết. Nhưng nghĩ lại, Lâu Lệ đã ở trong cửa hàng 108 suốt khoảng thời gian chuyển đến phố Kim Hoa, khách hàng cũng là tự tìm đến, nhỡ đâu Lâu Lệ không có đủ kinh nghiệm sống nên không nhìn ra thì sao?

​Ngay khi Lâm Tùy Ý quyết định vẫn nên nói cho Lâu Lệ, Lâu Lệ đã lên tiếng trước: “Ba Giải Mộng Sư, một người Trụy Mộng, hai Mồi.”

​Lâm Tùy Ý: “Hả?”

​Ngoài thân phận ‘Giải Mộng Sư’, hai thân phận còn lại Lâm Tùy Ý không hiểu lắm, không, anh hoàn toàn không hiểu.

​Hơn nữa, giấc mơ này đã có Lâu Lệ rồi, sao lại có thêm ba Giải Mộng Sư nữa?

​Lâm Tùy Ý trong lòng đầy những câu hỏi, nhưng anh không dám hỏi nhiều. Từ lúc nhập mộng đến giờ, những nghi vấn của anh đã đủ nhiều rồi.

​“Chỉ cần ném tên và sinh thần bát tự vào đỉnh mộng là có thể nhập mộng. Nhập mộng riêng tư chỉ cần sinh thần bát tự của người mơ.” Lâu Lệ liếc nhìn Lâm Tùy Ý rồi giải thích: “Giải Mộng Sư cần phải rèn luyện. Đôi khi trong mơ xuất hiện những người lạ chưa từng gặp, phần lớn là Giải Mộng Sư đang nhập mộng để rèn luyện. Còn có một loại nhập mộng khác không phải vì để hiểu giấc mơ.”

​Lâm Tùy Ý hỏi: “Vậy là vì cái gì?”

​Lâu Lệ nói: “Trong mơ không giấu được bí mật.”

​Lâm Tùy Ý kinh ngạc: “Vậy loại Giải Mộng Sư này là dẫn người vào để lấy trộm bí mật của người mơ?”

​“Không ngốc.” Lần đầu tiên Lâu Lệ khẳng định Lâm Tùy Ý, sau đó nói: “Người được Giải Mộng Sư dẫn vào mơ thường được gọi là Mồi.”

​Biết Lâu Lệ nói nhiều như vậy là để dạy mình, Lâm Tùy Ý nhanh chóng hỏi: “Tại sao lại gọi là Mồi?”

​Anh cảm thấy gọi là kim chủ ba ba thì thích hợp hơn, vì phải có lợi lộc thì Giải Mộng Sư mới từ bỏ đạo nghĩa để làm những hành vi xấu xa như vậy.

​Lâu Lệ dường như đã quá quen với hành vi này, giọng nhàn nhạt: “Khi gặp nguy hiểm, người thường được dùng để làm vật hy sinh cho hung thần.”

​Lâm Tùy Ý ‘ồ’ một tiếng. Anh chắc không phải người thường.

​Anh dù sao cũng là người đi theo Lâu Lệ nhập mộng. Theo lời Lâu Lê, bao nhiêu người khao khát được Lâu Lệ đích thân dạy dỗ. Anh may mắn được Lâu Lệ đích thân truyền thụ giải mộng. Anh chắc chắn không phải người thường, cũng không phải cái Mồi mang ý nghĩa xấu.

​“Lâu tiên sinh,” Lâm Tùy Ý lại hỏi: “Người Trụy Mộng có thể hiểu theo nghĩa đen không? Tức là người thường rơi vào giấc mơ của người khác?”

​Lâu Lệ: “Khi giấc mơ trở nên tệ, người mơ sẽ từ giấc mơ của mình rơi vào giấc mơ của người khác. Trụy Mộng giả về ý nghĩa nghiêm khắc mà nói thì không phải là người sống. Giấc mơ sẽ không phát hiện ra Trụy Mộng giả. Nhưng Trụy Mộng giả sẽ bị hung thần giết chết. Một khi chết, Trụy Mộng giả sẽ không thể tỉnh lại được nữa. Y học gọi là người thực vật.”

​Sau khi đã hiểu rõ ý nghĩa của tất cả các thân phận, Lâm Tùy Ý lại nhìn sáu người kia một lần nữa.

​Biểu cảm của họ chính là bằng chứng mà Lâu Lệ dùng để phân biệt thân phận. Giải Mộng Sư biết quy tắc trong mơ, nên biểu cảm của họ bình tĩnh.

​Mồi cũng biết một vài điều về giấc mơ, biểu cảm của họ lo lắng bất an.

​Người Trụy Mộng bất ngờ xuất hiện, biểu cảm của họ mơ hồ, bối rối.

​Lần này Lâm Tùy Ý nhìn ra được nhiều thông tin hơn. Người đàn ông mặc áo sơ mi rách rưới trong nhóm đầu tiên là một Giải Mộng Sư mang theo hai Mồi. Hai người trong nhóm thứ hai là Giải Mộng Sư đến để rèn luyện. Cô gái béo nhỏ là một người Trụy Mộng, và người đàn ông mặc áo sơ mi rách rưới đã nhìn trúng thân phận của cô ấy và đang cố lôi kéo cô ấy vào nhóm.

​Sáu người mà lại có nhiều thân phận như vậy, không trách Lâu Lệ lại bảo anh tránh xa họ một chút.

​“Lâu tiên sinh, tôi sẽ tránh xa họ.” Lâm Tùy Ý cam đoan: “Tôi sẽ không nói chuyện với họ.”

​Khi Lâm Tùy Ý đang đánh giá sáu người kia, họ cũng đã phát hiện ra anh và Lâu Lệ.

​Họ đều nhìn về phía Lâm Tùy Ý và Lâu Lệ, nhưng ánh mắt chủ yếu dừng lại trên Lâu Lệ – trang phục của anh ta cho thấy thân phận của anh ta.

​Sau khi đánh giá Lâu Lệ xong, họ mới chuyển ánh mắt sang Lâm Tùy Ý, ánh mắt có phần nghi hoặc.

​Lâm Tùy Ý đoán được nguyên nhân của sự nghi ngờ đó.

​Lâu Lệ vừa nhìn đã biết là một Giải Mộng Sư chính thống. Khí chất xung quanh anh ta là do thực lực và kinh nghiệm mang lại, hoàn toàn không phải là thứ mà một Giải Mộng Sư mới vào nghề có thể đạt được.

​Một Giải Mộng Sư như vậy nhập mộng chỉ có một khả năng, đó là tìm hung thần để giải toàn bộ giấc mơ, được người khác gửi gắm để giúp người ta gặp may tránh hung. Nhưng điều kỳ lạ là, một Giải Mộng Sư như vậy lại mang theo một Mồi.

​Lâu Lệ không thích bị người khác nhìn chằm chằm. Lâm Tùy Ý thấy trong mắt anh ta đọng lại một tầng băng giá. Nhưng sáu người ở cửa làng lại không có mắt nhìn, thậm chí có hai người còn đi về phía họ.

​Lâm Tùy Ý thấy ánh mắt của Lâu Lệ càng lúc càng lạnh, anh đang suy nghĩ phải làm gì thì tầm nhìn của anh bị che khuất bởi một dáng người cao gầy.

​Lâu Lệ bước lên một bước, Lâm Tùy Ý không biết là cố ý hay vô tình, tóm lại là anh ta đã đứng chắn trước mặt Lâm Tùy Ý, ngăn cản ánh mắt đánh giá của người khác dành cho anh.

​Lâm Tùy Ý không dám bước ra từ phía sau Lâu Lệ, anh ngẩng đầu chỉ có thể thấy mái tóc dài của Lâu Lệ. Sau đó anh mới nhận ra Lâu Lệ gầy hơn người bình thường một chút, nhưng lại cao hơn anh rất nhiều.

​Anh cao 1m82, Lâm Tùy Ý đoán Lâu Lệ có lẽ cao khoảng 1m88.

​“Tiên sinh Phước Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.” Hai người bước đến chắp tay lễ theo kiểu Đạo gia với Lâu Lệ, nhưng Lâu Lệ không đáp lễ, thậm chí không nói một lời, chỉ lạnh lùng nhìn họ.

​Hai người đó thoáng xấu hổ, một người trong số họ nói: “Hậu bối là người của Thanh Huyền Quan, Liễu Châu, đến đây rèn luyện trong mộng. Xin hỏi tiên sinh…”

​Lâu Lệ thiếu kiên nhẫn ngắt lời: “Ưng Triều Hà.”

​Hai người lại sững sờ, sau khi hiểu ra, họ nhanh chóng nói lời cảm ơn.

​Lâu Lệ nghiêng đầu nói với Lâm Tùy Ý: “Đi thôi.”

​“À vâng.” Lâm Tùy Ý nhanh chóng đuổi theo.

​Họ đi ngang qua những người còn lại, Lâu Lệ không hề liếc nhìn họ.

​Vì đã hứa sẽ tránh xa những người này, Lâm Tùy Ý cũng không nhìn họ mà thành thật đi theo Lâu Lệ vào trong làng.

​Họ lại đi trên con đường này một lúc, sau khi đã bỏ xa những người kia, Lâu Lệ đột nhiên nói: “Muốn hỏi thì cứ hỏi thẳng.”

​Lâm Tùy Ý lúng túng ho khan. Quả nhiên anh đã không thể che giấu sự nghi hoặc của mình.

​Anh hỏi: “Lâu tiên sinh tại sao lại nói cho họ?”

​“Người rèn luyện không biết người mơ là ai.” Lâu Lệ đáp: “Cách họ tìm người mơ có thể gây ra rắc rối.”

​Lâm Tùy Ý gật đầu: “À.”

​“Vào làng rồi, có ý tưởng gì cứ nói thẳng, có vấn đề gì cũng hỏi trực tiếp.” Lâu Lệ dừng lại, nhìn Lâm Tùy Ý: “Tôi dạy cậu giải mộng, nhưng không đảm bảo cậu nhất định có thể sống sót ra ngoài.”

​Lâm Tùy Ý lại gật đầu: “Lâu tiên sinh, tôi biết rồi.”

​Để bày tỏ rằng mình thật sự đã nghe lời Lâu Lệ, Lâm Tùy Ý hỏi: “Lâu tiên sinh, Ưng Triều Hà có ở trong làng không?”

​Thực ra đây là một câu hỏi thừa. Bối cảnh của giấc mơ chỉ có con đường, ngôi làng và ngọn núi phía sau. Trên đường không thấy Ưng Triều Hà, chắc chắn cô ấy ở trong làng.

​Lâu Lệ nói: “Cũng có thể ở trên núi.”

​Lâm Tùy Ý ngạc nhiên, không ngờ Lâu Lệ lại trả lời cả câu hỏi thừa thãi của anh. Anh vội vàng gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

​Lúc này Lâu Lệ mới đi vào trong làng. Lâm Tùy Ý dừng lại hai giây, đầu tiên anh nhìn bóng lưng Lâu Lệ, sau đó nhìn ngôi làng trước mặt.

​Chỉ nhìn bên ngoài, Lâm Tùy Ý không thấy ngôi làng có gì khác thường, nó rất yên tĩnh.

​Nhưng cũng có thể là do anh quá ‘gà mờ’.

​Lâm Tùy Ý thấy Lâu Lệ đi vào làng, trong lòng thắt lại.

​Việc nhập mộng chính thức bắt đầu rồi.

​Ngôi làng quả thật không có gì khác thường. Chi tiết trong mơ rất đầy đủ. Lâm Tùy Ý còn thấy rất nhiều gia đình buộc chó giữ nhà. Những con chó đó thấy người lạ đều cảnh giác sủa ầm ĩ.

​Anh hơi sợ chó, nhanh chóng đuổi theo Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh, Lâu tiên sinh…”

​Lâu Lệ dừng lại, quay người nhìn anh. Lâm Tùy Ý nói nhỏ: “Trước khi nhập mộng tôi đã học thuộc một vài cuốn sách.”

​Lâu Lệ chờ anh nói tiếp. Lâm Tùy Ý nói: “Cuốn ‘Giải Mộng Huyền Mộng’ có nói, mơ thấy chó sủa là điềm báo người mơ có họa loạn. Mơ thấy chó đen sủa là điềm báo của dịch bệnh, cái chết, và lửa trong nước.①”

​Lâm Tùy Ý tuy không hiểu rõ những câu nói đó có ý nghĩa gì, nhưng trực giác mách bảo không tốt lắm.

​Anh nhìn những con chó đen đang sủa ầm ĩ về phía họ, hỏi Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh, những con chó đen này có phải là hung thần không?”

​Chó đen sủa điên cuồng, nanh sắc dính đầy nước dãi, nhìn không có vẻ gì là tốt lành.

​Họ lúc này đang ở trước sân của một gia đình. Nhà này nuôi vài con chó đen. Chó đen không phân biệt tốt xấu, vầng hào quang của Lâu Lệ cũng không có tác dụng ở đây. Vài con chó dữ nhe răng trợn mắt về phía họ, dây xích buộc chúng bị kéo căng. Chất lượng dây xích đó thật sự không tốt lắm, tạo cho người ta ảo giác kinh hoàng rằng chỉ giây tiếp theo nó sẽ đứt và những con chó điên sẽ lao ra.

​Lâm Tùy Ý để tìm cảm giác an toàn, lại xích lại gần Lâu Lệ. Lâu Lệ nhận thấy hành động xích lại gần của anh, anh ta lùi lại, giữ một khoảng cách.

​Thấy ngón tay của Lâu Lệ cuộn lại, Lâm Tùy Ý mới nhớ ra vị Giải Mộng Sư trước mặt này là người ‘người sống chớ gần’.

​Anh đang xấu hổ định xin lỗi thì một chuỗi tiếng bước chân đã cắt ngang anh.

​Trong khoảnh khắc câu chuyện bị gián đoạn, Lâm Tùy Ý nghe thấy Lâu Lệ lạnh lùng nói: “Không có gì.”

​Lâm Tùy Ý chưa kịp nhận ra lời nói kỳ lạ của Lâu Lệ thì tiếng bước chân khác đã đến bên cạnh họ.

​Người đến không phải là sáu người họ gặp ở cửa làng, mà là chủ nhà này.

​Đây là người trong mơ, không phải người sống.

​Lâm Tùy Ý theo bản năng nín thở không dám hít thở. Chủ nhà kỳ lạ nhìn Lâm Tùy Ý một cái, rồi đề phòng nhìn Lâu Lệ, sự cảnh giác bị hai người họ kéo lên cao: “Các anh đang làm gì? Cứ đứng mãi trước cửa nhà tôi để làm gì?”

​Lâm Tùy Ý nín thở không dám nói. Khi chủ nhà đến hỏi chuyện, trên tay ông ta dắt theo một con chó đen. Con chó đen trong tay chủ nhà có vẻ ngoan hơn một chút, nhưng vẫn gầm gừ về phía họ.

​Lâm Tùy Ý cả người căng thẳng.

​Lâu Lệ nói nhỏ: “Lùi lại.”

​Lâm Tùy Ý ngẩng đầu nhìn anh ta, sau đó vội vàng lùi lại, đứng cách con chó thật xa.

​Khi đã cách con chó xa hơn, nỗi sợ của Lâm Tùy Ý đối với nó mới giảm đi một chút. Chủ nhà không phải là người mơ Ưng Triều Hà, nói cách khác, người đàn ông đang hỏi chuyện này không phải ‘mộng’, sẽ không phát hiện ra họ là người sống. Anh có thể hít thở.

​Lâm Tùy Ý hít mấy hơi thật sâu, trong lúc hít thở, anh nghe thấy Lâu Lệ nói với người đàn ông dắt chó: “Chúng tôi là sinh viên mỹ thuật đến vẽ phong cảnh trên núi, nhưng bị lạc đường.”

​Ánh mắt đề phòng của người đàn ông không giảm đi là mấy, chủ yếu là vì trang phục của Lâu Lệ thật sự không giống sinh viên mỹ thuật.

​Mãi cho đến khi Lâu Lệ lấy ra một xấp tiền. Lâu Lệ nói: “Trời sắp tối rồi, chúng tôi không thể quay về ngay được.”

​Người đàn ông nhìn Lâu Lệ rồi lại nhìn xấp tiền trong tay anh ta. Thấy tiền, mắt ông ta sáng lên: “Nhà tôi có phòng trống, nếu các cậu không ngại có thể ở lại một đêm.”

​Lâu Lệ: “Cần hai phòng.”

​Người đàn ông: “…Được.”

​Lâu Lệ hạ ánh mắt xuống, nhìn con chó dưới chân người đàn ông: “Buộc con chó ra xa một chút.”

​Người đàn ông: “Được thôi.”

​Người đàn ông quay người đi vào. Chờ ông ta nhốt những con chó trong sân vào nhà, Lâm Tùy Ý mới dám đi theo.

​Anh đi theo Lâu Lệ vào trong sân đã không còn chó. Người đàn ông nhốt chó xong ôm hai tấm đệm chăn ra, nói với họ: “Đi theo tôi.”

​Dù sao cũng không phải khách sạn, hai phòng thì có nhưng không ở gần nhau.

​Một phòng gần cửa, một phòng gần núi.

​Phòng gần cửa sạch sẽ hơn một chút, phòng gần núi ban đầu là nơi người đàn ông dùng để chứa đồ tạp.

​Lâm Tùy Ý rất tự giác nhường phòng sạch sẽ cho Lâu Lệ. Anh ở phòng tạp vật vừa được dọn dẹp.

​Lâu Lệ cũng không khách sáo với anh.

​Người đàn ông hỏi: “Các cậu có ăn cơm không? Nếu không ngại, tôi…”

​Lâu Lệ: “Được.”

​Thế là Lâm Tùy Ý đi theo Lâu Lệ để ăn ké.

​Điều kiện trong làng có phần khắc nghiệt. Càng không có cái bàn nước chảy tao nhã, chỉ có một cái bàn vuông cũ nát còn dính bẩn, và những chiếc ghế đẩu nhỏ ở mỗi góc.

​Lâm Tùy Ý có dáng người cao nên ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ có chút khó khăn. Anh nhìn Lâu Lệ, Lâu Lệ còn cao hơn anh nên chắc chắn sẽ còn không thoải mái hơn.

​Lâu Lệ ngồi ngay ngắn. Thấy Lâm Tùy Ý nhìn mình, anh ta cũng nhìn lại.

​Lâm Tùy Ý vội vàng nâng bát cơm trước mặt lên, ăn hai miếng cháo.

​Lâu Lệ vốn dĩ không thích ăn cơm. Cháo ở đây được thêm vào không biết loại rau dại gì, hạt gạo đều bị nhuộm thành màu xanh lục khó nuốt.

​Lâu Lệ không bưng bát cơm. Anh ta mở miệng trò chuyện vài câu với người đàn ông. Mỗi câu nói dường như vô tình nhưng thực chất đều có mục đích.

​Người đàn ông không nhận ra, rất nhanh đã bị Lâu Lệ moi được thông tin.

​Người đàn ông nói đây là thôn Lân Hà, cách thành phố rất xa, nhưng mỗi tháng đều có người từ thành phố đến làng. Đây không phải lần đầu ông ta cho người thành phố ở lại, nhưng những người đó không phải đến để vẽ phong cảnh.

​Lâu Lệ hỏi: “Gần đây có khu du lịch nào không?”

​Người đàn ông nói không có.

​Lâm Tùy Ý nghe bên cạnh. Anh rất ngưỡng mộ cách Lâu Lệ hỏi chuyện.

​Ví dụ, một câu hỏi về khu du lịch đã giúp họ có được không ít thông tin.

​Thôn Lân Hà xa xôi và không có phong cảnh, vậy người thành phố đến thôn Lân Hà làm gì?

​Nói cách khác, Ưng Triều Hà, người lớn lên ở thành phố, đến thôn Lân Hà để làm gì? Lâu Lê đã nói với Lâm Tùy Ý, trong mơ có thể xuất hiện người lạ, nhưng sẽ không xuất hiện sự vật lạ. Bởi vì con người vĩnh viễn không thể tưởng tượng ra những thứ mà họ chưa từng nghe nói.

​Một người chưa từng đến New York mơ thấy Quảng trường Thời đại, chỉ có thể giải thích rằng người này đã biết về Quảng trường Thời đại qua internet hoặc ở nơi khác.

​Nhưng nếu một người không biết New York là gì, Quảng trường Thời đại sẽ không bao giờ xuất hiện trong giấc mơ của người đó.

​Ưng Triều Hà đã đến hoặc từng thấy thôn Lân Hà trong thực tế.

​Những chi tiết như bùn văng và tiếng chó đen sủa điên cuồng cho thấy ấn tượng của Ưng Triều Hà về thôn Lân Hà rất sâu sắc. Vì vậy, Ưng Triều Hà đã tự mình đến thôn Lân Hà trong thực tế.

​Hơn nữa, không phải để quay phim. Vì thôn Lân Hà xa xôi và không có phong cảnh, nơi đây không phải là một lựa chọn tốt để lấy bối cảnh.

​Nói cách khác, Ưng Triều Hà đến thôn Lân Hà vì lý do cá nhân, và nó đã để lại một ấn tượng sâu sắc, từ đó giấc mơ được diễn ra dựa trên ký ức của cô ấy.

​Mục đích của Ưng Triều Hà đến thôn Lân Hà là gì, có phải giống với những người thành phố khác không?

​Lâm Tùy Ý vừa ăn cơm trong bát, vừa lén lút nhìn Lâu Lệ.

​Anh chờ Lâu Lệ hỏi.

​Lâu Lệ nhận thấy ánh mắt của Lâm Tùy Ý, anh ta lên tiếng: “Không phải để vẽ phong cảnh, cũng không có khu du lịch, vậy người thành phố đến đây làm gì?”

​Người đàn ông ‘hắc hắc’ cười một tiếng, ngoắc tay nói: “Đến làm gì không thể nói to được. Cậu lại gần đây, tôi chỉ có thể nói nhỏ cho cậu nghe.”

​“Lâu tiên sinh…”

​Lâm Tùy Ý nhanh chóng mở miệng: “Ngài không ăn cơm sao?”

​Lâu Lệ nhìn về phía anh, người đàn ông cũng nhìn anh.

​Lâm Tùy Ý ngại ngùng nói: “Tôi chưa ăn no, nếu ngài không ăn thì tôi có thể ăn giúp ngài được không?”

​“Chưa ăn no à?” Người đàn ông đã nhận tiền nên đương nhiên phải có trách nhiệm, ông ta đứng dậy cầm bát không của Lâm Tùy Ý: “Trong nồi còn, tôi múc cho cậu.”

​“Thật ngại quá.” Lâm Tùy Ý xấu hổ siết chặt đũa: “Cảm ơn.”

​Điều kiện trong làng đơn sơ, chỗ ăn cơm và nhà bếp cũng không ở gần nhau. Người đàn ông cầm bát của Lâm Tùy Ý đi ra cửa để múc cơm. Chờ người đàn ông đi rồi, Lâm Tùy Ý giải thích với Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh, tôi thấy kỳ quái.”

​Bí mật hoặc là có thể nói hoặc là không thể nói. Bí mật gì mà chỉ có thể nói nhỏ?

​Lâu Lệ ‘ừm’ một tiếng.

​Lâm Tùy Ý ban đầu lo lắng mình đa nghi sẽ làm chậm trễ việc Lâu Lệ nói chuyện xã giao, nhưng anh nghe thấy từ âm tiết đơn điệu của Lâu Lệ một chút ý đồng tình, anh lập tức không còn căng thẳng nữa. Trong lòng còn có chút vui vẻ, giống như giải đúng một câu hỏi khó. Anh vui vẻ nhếch miệng cười.

​Người đàn ông múc cơm cho Lâm Tùy Ý rồi quay lại. Lâm Tùy Ý nói cảm ơn, bưng bát lên tiếp tục ăn cơm.

​Anh ăn rất ngon. Lâu Lệ cũng bưng bát lên ăn, nhưng ăn một miếng nhỏ rồi đặt xuống. Hương vị kém hơn món ăn ở quán của Lâm Tùy Ý một trời một vực.

​Vì Lâm Tùy Ý ngắt lời, Lâu Lệ không hỏi lại mục đích người thành phố đến thôn Lân Hà. Người đàn ông cũng quên mất chuyện này, lải nhải kể mấy chuyện vặt vãnh.

​Ăn cơm xong, trời vốn đã không sáng lắm lại càng tối hơn, trời tối rồi.

​Lâm Tùy Ý vẫn còn sự tò mò của lần đầu nhập mộng. Anh không ngờ trong mơ cũng có mặt trời lặn rồi mặt trăng mọc lên.

​“Con người mỗi ngày đều trải qua ngày đêm luân phiên, đây là lẽ thường. Giấc mơ được diễn ra dựa trên sự hiểu biết của người mơ. Dù kỳ lạ đến đâu, giấc mơ cũng sẽ có logic cơ bản, nhưng chỉ là cơ bản thôi.” Lâu Lệ chống hai tay vào cửa. Anh ta còn lấy một ví dụ cho Lâm Tùy Ý, người đang đứng dưới bậc thềm đất: “Người không nhạy cảm với xuân hạ thu đông thì trong mơ sẽ không có bốn mùa.”

​Lâm Tùy Ý gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, “Vậy Lâu tiên sinh, chúng ta bây giờ phải làm gì?”

​Lâu Lệ nói: “Ngủ.”

​“À.” Lâm Tùy Ý dừng lại: “Hả?”

​Lâu Lệ đã đóng cửa lại.

​Lâm Tùy Ý đành phải nuốt câu hỏi ‘tại sao phải ngủ, không đi tìm Ưng Triều Hà sao’ vào bụng. Anh quay người đi về phòng của mình. Vừa đi được vài bước, anh lại nghe thấy giọng Lâu Lệ.

​Lâu Lệ lại mở cửa, nói vọng ra với anh: “Buổi tối đừng đi lung tung.”

​Lâm Tùy Ý gật đầu: “Vâng ạ.”

​Lâm Tùy Ý đi vào phòng của mình. Họ đến quá đột ngột, người đàn ông không thể dọn dẹp phòng sạch sẽ. Trong một góc còn chất đống cuốc và xẻng. Giường của anh cũng là một tấm ván gỗ đặt trên đống củi, bên trên trải đệm chăn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play