Hai ngày sau, khi đã xong việc nhà, Triệu Uyển Linh cẩn thận gấp chiếc áo khoác quân phục sạch sẽ vào trong một cái túi vải, dắt theo em trai Triệu Minh Cường sang nhà Vương Quốc Vĩ để trả lại cho anh.

Đến nơi, cô thấy anh đang ngồi ở sân, giúp Trần Xuân Hoa sửa mấy món đồ gỗ đã cũ. Trong phút chốc, tim cô đập dồn dập, hai tay siết chặt túi áo, vẻ mặt có chút lúng túng.

Cô lấy hết dũng khí tiến lên, nhỏ giọng giải thích:

— Chuyện hôm trước… thật sự là do tôi giặt quần áo ở bờ sông, bất cẩn bị nước cuốn trượt chân rơi xuống. Tôi lại không biết bơi, thành ra liên lụy đến hôn nhân của anh, thật xin lỗi.

Nói rồi, cô khẽ cúi đầu, vành tai đỏ ửng.

Vương Quốc Vĩ ngẩng lên, ánh mắt anh thoáng liếc qua Triệu Minh Cường đang chờ ngoài cổng, sau đó mới chậm rãi gật đầu:

— Sau này, ra bờ sông giặt quần áo thì nhớ đi cùng người khác, đừng để xảy ra chuyện không may nữa.

Anh dừng một chút, giọng trầm ổn vang lên:

— Tôi về lần này vốn là để xem mắt, định tìm một đối tượng kết hôn. Nhưng nếu đã có rồi thì cũng không cần phải xem mắt nữa. Cô không cần tự trách. Tôi đã gửi báo cáo kết hôn về đơn vị, cũng viết đơn xin nghỉ phép. Trong nhà, bà mối cũng đã được liên hệ.

Triệu Uyển Linh ngẩng đầu nhìn anh, trái tim thoáng run rẩy. Lời anh nói không nhiều, nhưng mỗi chữ như một cây kim khẽ chạm vào lớp vỏ bọc mỏng manh trong lòng cô, khiến nơi ấy dần ấm nóng.

Triệu Uyển Linh e dè bước đến một bước, trên tay nâng một chiếc đĩa sứ men lam, bên trên là mấy miếng bánh cô tự làm. Mùi thơm ngọt ngào lan ra trong buổi chiều hè oi ả.

“Đây là… bánh tôi làm, để cảm ơn lần trước anh đã cứu tôi.” Giọng cô nhỏ nhẹ, đôi mắt hơi cụp xuống, mang theo sự ngượng ngùng khó giấu.

Vương Quốc Vĩ nhìn thoáng qua, thấy miếng bánh cắt ngay ngắn, hơi thô ráp nhưng lại có vẻ chân thành đến mức khiến người ta không nỡ từ chối. Anh nhận lấy, khẽ gật đầu: “Ừ, cảm ơn.”

Đúng lúc ấy, Trần Xuân Hoa cùng con dâu cả Phùng Tú từ trong nhà đi ra, thấy cảnh tượng liền mỉm cười:

“Uyển Linh đấy à, hiếm khi sang nhà, hay là ở lại ăn cơm với bác và chị dâu đi. Nhà mình hôm nay cũng có làm thêm vài món ngon.”

Phùng Tú đứng cạnh cũng phụ họa: “Đúng đó, em với Minh Cường cứ ở lại, coi như thêm người thêm vui.”

Triệu Uyển Linh vội lắc đầu, ôm chặt bàn tay còn trống:

“Dạ, con cảm ơn bác gái, cảm ơn chị dâu. Nhưng nhà con còn chờ, con phải về trước.”

Nói rồi, cô hơi cúi người chào, xoay bước rời đi. Bóng dáng mảnh khảnh của cô dần xa, chỉ để lại hương thơm bánh ngọt còn thoảng lại trong không khí.

Vương Quốc Vĩ đứng tại chỗ, trong lòng có chút trống rỗng kỳ lạ, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh thường ngày.

Trên đường về, từng bước chân của Triệu Uyển Linh chậm lại. Trong đầu cô bất giác hiện lên cốt truyện gốc mà mình đã từng đọc. Theo lẽ ban đầu, cô sẽ thuận lợi gả cho Vương Quốc Vĩ, rồi sinh ra nam chính Vương Vĩnh. Đợi đến khi đứa bé lên sáu tuổi, cô dẫn con theo quân đến thủ đô nhập học, từ đó cuộc sống hôn nhân bắt đầu rạn nứt, nguyên chủ lại dần biến thành người đàn bà nông thôn tính toán chi li, thậm chí còn đối xử lạnh nhạt với chính con trai ruột của mình.

Càng nghĩ, lòng cô càng nặng nề. Nếu như mình có thể bảo vệ quỹ đạo cốt truyện, thuận lợi sinh ra Vương Vĩnh… thì có khi nào ông trời sẽ thương tình, để cô trở về thế giới hiện đại? Dù chỉ là một tia hy vọng mong manh, Uyển Linh vẫn bám chặt lấy. Bởi lẽ, cái chết ở thế giới kia đối với cô vẫn còn như một cơn ác mộng chưa tan — và nếu có cơ hội quay lại, cô tuyệt đối sẽ không lãng phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play